Lại là trong mơ, bị truy đuổi sát sao, hắn gào khóc thật to: "Cha! Mẹ!"
"Nguỵ Anh, Nguỵ Anh" được Lam Vong Cơ kêu dậy, Nguỵ Vô Tiện mở mắt ra, trước mắt là khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ của Lam Vong Cơ, hắn vẫn còn có chút thất thần, nhớ lại một chút, nhớ ra bọn hắn đang ở Kỳ Sơn, sau khi bị tấn công tối qua, cùng Lam Vong Cơ ở trong phòng lăn lộn trên giường, lăn qua lăn lại mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.
Nguỵ Vô Tiện đã tập thành thói quen ngủ trên người Lam Vong Cơ trong thời gian ở Vân Mộng, Lam Vong Cơ cũng mặc kệ hắn, hiện giờ hắn đang ngủ ở tư thế này, ngước đôi mắt vẫn còn chút mờ mịt lên, Lam Vong Cơ hôn lên trán hắn, hỏi hắn: "Lại gặp ác mộng?"
Nguỵ Vô Tiện lười biếng "ừ" một tiếng.
Lam Vong Cơ nói: "Gần đây, có hơi thường xuyên".
Nguỵ Vô Tiện luôn ngủ rất sâu, hiếm khi gặp ác mộng, gần đây đúng là ngủ không được tốt.
Dụi dụi vào lòng ngực y, Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng cười, nói: "Lúc còn nhỏ ta thường hay mơ giấc mơ này, mơ thấy bị chó rượt, sau đó mẹ của ta sẽ ôm lấy ta". Ngừng một chút, hắn lại nói: Sau này khi cha mẹ không còn nữa, ở trên đường gặp chuyện sợ hãi ta cũng sẽ gặp giấc mơ này."
Nguỵ Vô Tiện trước giờ ở trước mặt Lam Vong Cơ chưa từng nhắc đến chuyện cha mẹ hắn cùng với những ngày lưu lạc trước đây, Lam Vong Cơ cũng rất hiểu ý không hỏi gì, tay y nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981231/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.