Chương trước
Chương sau
Hắn chắc chắn đã từng nhìn thấy thứ này, nhưng Nguỵ Vô Tiện căn bản không biết mình đã lấy gì của gã.

Lại thấy con sói đó ngẩng đầu lên hú một tiếng dài, trên không trung bao phủ dày đặc những bóng đen, mang theo những tiếng cười chói tai rơi xuống. Lam Vong Cơ mạnh mẽ áp chế cơn khó chịu ở trong tim, kéo Nguỵ Vô Tiện ra phía sau y, kiếm xoay một vòng, vẽ ra một khoảng cách trong không trung, nhưng những linh thể này, dùng kiếm không có tác dụng, mà không có linh lực thì lại càng không ảnh hưởng gì được đến chúng, những bóng đen đó bám vào thân kiếm leo lên trên, Lam Vong Cơ cau mày, đành từ bỏ, lùi lại phía sau.

Những oan hồn này có oán khí quá nặng, không dễ đối phó, Nguỵ Vô Tiện hiện giờ không có vũ khí bên người, Lam Vong Cơ lại chém xuống một kiếm, đánh rụng được vài con phía trước, xoay người đưa Tị Trần cho hắn, "Nguỵ Anh, đi lấy kiếm của ngươi".

Nói xong đẩy Nguỵ Vô Tiện ra ngoài, tháo đàn Vong Cơ xuống, bắt đầu đàn, dẫn dụ quân địch qua. Lam Vong Cơ cưỡng ép sử dụng linh lực, mặc dù tiếng đàn đối phó với linh thể rất có hiệu quả, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thân thể Lam Vong Cơ sẽ không chống đỡ được lâu, Nguỵ Vô Tiện không dám chậm trễ, bật người nhảy ra ngoài, nhặt Tuỳ Tiện trong chớp mắt, nhưng tiếng đàn của Lam Vong Cơ càng lúc càng không ổn, Nguỵ Vô Tiện trong lòng lo lắng hoảng sợ, muốn chạy về, nhưng bị bóng đen cản bước chân.

Mấy thứ này đúng là không thể dùng kiếm để đối phó, Nguỵ Vô Tiện vung kiếm lên, nhưng tình hình chẳng chuyển biến được chút nào, vất vả mãi mới chộp được cơ hội, tiến lại gần hơn một chút, đã thấy máu trảo ra ở khoé môi Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm! Dừng lại!" Dừng lại rồi làm gì hắn cũng không biết, nhưng Lam Vong Cơ cứ tiếp tục thế này, tuyệt đối không được. Lúc nãy hắn chỉ thử vận dụng linh lực, đã bị một cơn đau nhói, Lam Vong Cơ như thế, thì còn đau đến thế nào chứ.

Hắn không thể để Lam Vong Cơ chịu tất cả những chuyện này một mình, cho nên cũng muốn cưỡng ép thúc đẩy linh lực, nhưng kim đan của hắn dường như đã biến mất, linh lực hoàn toàn không hề nhúc nhích. Trong lúc kinh ngạc nhất thời thất thần, một bóng đen lao tới trước người, thân pháp hắn dù khéo léo cũng không ngăn nổi số lượng này, không thể tránh được hoàn toàn, đầu vai bị móng vuốt sắc nhọn cào rách, trên người cũng bị vài vết thương, những oán khí đó ăn vào cơ thể, Nguỵ Vô Tiện hét to một tiếng, nhanh chóng vung kiếm, rút lui khỏi vòng vây.

Lam Vong Cơ nghe thấy tiếng của hắn, trong lòng biết không xong, khúc nhạc tấu lên càng chặt chẽ hơn. Con sói trên sườn núi lạnh lùng nhìn toàn cảnh, trầm ngâm, Lam Vong Cơ này quả nhiên là khó đối phó. Hai mắt hơi nheo lại, nó gầm lên một tiếng, Lam Vong Cơ liền cảm thấy trái tim mình giống như bị xẻ banh ra một cách mạnh bạo, cảm xúc trong người dường như bị buộc phải bộc phát ra, hoàn toàn không thể khống chế, đập mạnh, nhảy loạn xạ, khiến cả người y run rẩy.

Y đột nhiên ngưng tiếng đàn, các oan hồn tại đó, lập tức tập trung lại một chỗ, chen nhau muốn kéo y xuống. Những bóng đen đó quấn lấy xung quanh, há to cái mồm đầy máu cắn xé điên cuồng bàn tay y đang để trên đàn, oán khí lạnh lẽo thấu xương, leo trèo lên các khớp xương, thấm sâu vào tận đáy lòng, những bóng đen trước mắt che trời lấp đất mà ào tới.

Nhưng đây là Lam Vong Cơ, bất kể đối mặt với chuyện gì, cũng đều không hề có chút nao núng. Y nâng cánh tay trái vẫn còn cử động được lên, cắn một đầu sợi dây đàn trong miệng, cột chặt dây đàn vào cánh tay trái, tiếng đàn ngân dài, xuyên qua bầu trời đêm, một luồng ánh sáng xanh như lưỡi dao sắc bén cắt đứt mọi tiếng ồn.

Toàn bộ những oan hồn đó đều tan biến, ánh trăng lại chiếu rọi xuống.

Nguỵ Vô Tiện có thể chưa bao giờ nghĩ, có một ngày nhìn thấy Lam Vong Cơ như thế này. Trong lòng hắn Lam Vong Cơ luôn luôn là người mạnh mẽ, mang vẻ kiêu ngạo cô độc đó, mãi mãi đoan chính trước mắt người khác, không nhiễm bụi trần, không mang khói lửa nhân gian. Nhưng lúc này, áo bào nhuộm máu, khuôn mặt đẹp đẽ đó trở nên mơ hồ, những giọt máu đỏ nhỏ giọt chảy xuống theo cánh tay phải, thân hình Lam Vong Cơ lảo đảo, ngã xuống ngay trước mắt hắn.

Nguỵ Vô Tiện gần như không kịp nghĩ ngợi gì, cũng không quan tâm đến thương tích trên người mình, nhào tới ôm y vào lòng, "Lam Trạm! Lam Trạm!"

Khuôn mặt vốn trắng trẻo của Lam Vong Cơ hiện giờ nhuốm máu, trông càng thêm nhợt nhạt, hai mắt nhắm chặt, đã bất tỉnh từ lâu. Nguỵ Vô Tiện vỗ vào mặt y, mới phát hiện vết thương trên cánh tay phải của Lam Vong Cơ rất sâu, máu chảy đầy mặt đất, thấm ướt cả hai tay hắn, gương mặt y bị hắn vỗ đến đỏ ửng lên, "Lam Trạm! Ngươi đừng doạ ta mà! Lam Trạm!"

Trên sườn núi, con sói đó cuối cùng cũng di chuyển, thân hình nó khổng lồ, nhảy xuống một cái, khiến cho một đám bụi đất bay lên. Sau đó thấy nó từ từ đi tới, lại có một giọng nói xuất hiện trong đầu, "Y đã giải quyết rồi, đến phiên ngươi".



Nguỵ Vô Tiện nhìn nó, cơn sợ hãi trong lòng tăng lên, đó là vì ký ức chôn sâu tận đáy lòng lúc còn nhỏ, không liên quan đến ý chí của bản thân, nhìn thấy nó, là sẽ sợ hãi.

Nhưng trong vòng tay hắn còn có Lam Vong Cơ, hắn siết chặt cánh tay, hắn đã nói sẽ bảo vệ Lam Vong Cơ, cho nên không thể trốn tránh, không thể chùn bước, hắn là Nguỵ Vô Tiện nha, sao có thể thất hứa.

Hắn tức giận trừng mắt nhìn qua, con sói lại lên tiếng: "Ánh mắt ghê đấy, ngươi có biết lúc đầu người mà nó nhìn trúng là ngươi không?"

Nguỵ Vô Tiện nhíu mày, nghe nó nói, nó lại nói tiếp: "Nó đã đưa ngươi một thứ rất quan trọng, nhưng mẹ ngươi tới quá nhanh, lại quá lợi hại, từ đó về sau nó không thể đến gần ngươi được. Nhưng sau đó nó chọn ta, tất nhiên ta phải lấy lại thứ đó, ngươi cũng đừng làm khó ta quá chứ".

Con sói lại nhấc chân, từ từ đến gần. Đột nhiên nhớ lại một đêm cách đây rất nhiều năm, cũng là một đêm trăng sáng thế này, cũng chính đôi mắt này đã đến gần hắn, đúng thật là như thế, cho nên hắn mới....

Nguỵ Vô Tiện cười to lên: "Ha ha ha ha ha ha". Con sói dừng chân lại, vẫn còn cách một đoạn, cũng không liều lĩnh bước tới, hỏi hắn: "Ngươi cười cái gì".

"Ta chỉ là đột nhiên nghĩ ra, việc này có chút không đúng. Nghĩ thông suốt rồi thì rất dễ dàng giải thích, tại sao ngươi phải bố trí cục diện phức tạp như vậy để dẫn chúng ta đến đây, nhưng lại do dự không xuống tay giết, ta có thứ ngươi muốn, nên ngươi không thể giết ta dễ dàng, nhưng lại không thể không đến tìm ta, cho nên chỉ có thể nghĩ ra cách này". Lúc hắn nhìn vào ánh mắt đó một lần nữa, đôi mắt hoa đào đó loé sáng, không thấy sợ hãi như trước nữa, hắn nói: "Bởi vì ngươi, sợ ta".

Con sói lùi về sau hai bước, nhưng vẫn không thay đổi lời nói: "Nói đùa, vì sao ta sợ ngươi".

Nguỵ Vô Tiện không nói nhiều, vung kiếm Tuỳ Tiện ra, chỉa thẳng vào con sói, con sói không né tránh, nhưng chỉ thấy thân hình nó rung lên một cái, tan ra, nó không phải là một thực thể, trên vách núi lại xuất hiện một bóng người, Nguỵ Vô Tiện càng chắc chắn hơn, vì thế cười nói: "Ngươi không sợ ta, vậy tại sao không dám hiện ra bộ dạng thật".

Người trên vách núi không trả lời, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Trước đây ta cảm thấy kỳ lạ, Lam Trạm nhìn thấy ngươi, lẽ ra là muốn động cũng không thể động, nhưng ngươi ở đây, không ngừng dùng lời lẽ, gầm rú, cuối cùng thậm chí còn biến hình thành sói để tăng cường cảm giác tồn tại của ngươi. Bởi vì nội tâm của y thật sự quá mạnh mẽ, không phải là thực thể mà ngươi hoàn toàn có thể khống chế, ngươi chỉ có thể liên tục dùng những thứ này để ám thị y".

Người kia trầm mặc một hồi, mới nói: "Vậy thì sao, tuy ta không phải là một thân thể thực sự, nhưng ảo cảnh này là thật, ngươi không thoát ra được, mà hắn, thì sắp chết, cuối cùng vẫn là ta thắng".

Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện di chuyển, thu lại nét tươi cười thường ngày, hai mắt hiện lên lệ khí: "Ngươi xác định là ta không thoát ra được?"

Người trên vách núi cũng không hoảng không loạn: "Hiện giờ ngươi không có linh lực, ngươi uống nhiều hơn Lam Vong Cơ, cho dù muốn cưỡng ép thúc đẩy, cũng không có ích gì".

"Đúng, ngươi đã lừa chúng ta uống trà, đó hẳn cũng là trong ảo cảnh của ngươi đúng không, vì lừa chúng ta, cho vài người xuất hiện, rất là chân thật". Ngừng một chút, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Nhưng cũng nhờ vào những lời nói vừa rồi của ngươi, khiến ta nhớ ra vài thứ, chỉ là đành phải thất hứa với Lam Vong Cơ rồi".



Hắn nhìn gương mặt dường như càng lúc càng tái nhợt của Lam Vong Cơ, trên đó vẫn biểu lộ vẻ vô cùng lo lắng, cúi đầu xuống hôn lên môi y, đặt y nằm ngay ngắn trên mặt đất. Cầm Tị Trần đứng lên, ngước đôi mắt tràn ngập vẻ tàn nhẫn, hắn đặt Tị Trần lên, khoét sâu thêm vết thương trên cánh tay, máu lập tức nhỏ xuống, không hề chạm đất, thế nhưng tụ lại trong lòng bàn tay hắn.

Có gió thổi tới, mang theo một làn khói đen nhẹ mong manh, lướt qua phía sau hắn, nhìn thấy hai mắt hắn chuyển sang màu đỏ tươi, hắn nhẹ nhàng nói: "Nhìn xem, ta cũng biết".

Đôi mắt đỏ ngầu của con sói, cảm thấy mối nguy hiểm, hú một tiếng dài, Nguỵ Vô Tiện trừng mắt nhìn qua, đột nhiên một bóng đen vọt lên vách núi nuốt chửng con sói, không còn tiếng hú đó nữa, bầu không khí cực kỳ an tĩnh, sau đó nghe thấy Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta không thích người khác coi thường ta".

Bóng đen từ từ cười lớn lên, trói chặt cái người nhìn không rõ mặt kia, bóng người đó gào lên: "Không thể nào, Nguỵ Vô Tiện, đây là ảo cảnh của ta, ngươi dựa vào cái gì!"

Nguỵ Vô Tiện lạnh lùng nói: "Dựa vào việc chúng ta cùng nhận chung một dòng máu. Ngươi cảm thấy mấy thứ này có thể phân biệt được ta và ngươi sao? Muốn trách thì trách bản thân ngươi nhút nhát không dám dấn thân trực tiếp".

Nhưng người nọ cười to một tràng: "Ha ha ha ha ha, Nguỵ Vô Tiện, ngươi nhớ lại rồi, đúng, chúng ta có dòng máu giống nhau, nhưng mà ngươi là lấy trộm, đây vốn phải là sức mạnh của ta, ngươi là tên trộm, ngươi trả cho ta".

"Ngươi vậy là không nói đạo lý rồi, rõ ràng là người cha quỷ kia của ngươi đã đưa cho ta, ngươi lại tìm đến ta đòi lấy, ta không phải là vô tội sao?" Nguỵ Vô Tiện còn lâu mới chịu để cho hắn chụp mũ, bật lại liền.

Người kia lại mỉm cười, "Đúng, là không nói đạo lý. Nhưng mà Nguỵ Vô Tiện, ngươi đừng quên, vì cái gì mà ngươi mới có thể ở cùng Lam Vong Cơ." Vẫn không thể nhìn rõ được mặt mũi của người kia, không có đôi mắt lạnh lùng băng giá, gã dường như không bày ra bất kỳ cảm xúc nào, nói: "Ngươi cho rằng Lam Vong Cơ thích ngươi? Y gặp ngươi thì tim sẽ đập rộn ràng, chẳng qua ngươi cùng một dạng với ta mà thôi."

Một dạng, có lẽ, lúc này hàn khí trong mắt bọn hắn, xác thật là rất giống nhau, Nguỵ Vô Tiện không còn chút nét tươi cười nào nữa, người kia lại nói: "Ha ha ha Nguỵ Vô Tiện, ngươi cũng nhận ra rồi".

"Câm miệng! Chờ đó, ta sẽ qua xé rách cái miệng của ngươi". Ngữ khí của câu này thật tàn độc, không hề có ý đùa giỡn nào, nói xong bóng đen từ phía sau tấn công tới, xé xác bóng người mặc áo choàng màu xanh lá cây đậm đó thành từng mảnh trong nháy mắt.

- ------------------------------------

Lời tác giả:

Tôi đều đã quên hết những hint thật lâu trước đây rồi, chẳng phải trước đây có nói rằng Tiện Tiện cũng có thể thao túng thuật pháp quỷ đạo này nọ hay sao? Còn cãi nhau nho nhỏ với Lam Vong Cơ đó. Chính là việc này đây, ký ức của hắn bị Tàng Sắc phong bế, nhưng tài năng bẩm sinh của hắn, lại có thể tự mình tạo ra mấy thứ linh tinh.

Trên người Tiện Tiện không có lời nguyền máu nha, còn chưa quá muộn, thì mẹ Tàng Sắc đã đến, cho nên con sói này mới luôn muốn truy đuổi theo để lấy lại. Mà như Tiện Tiện nói, sức mạnh có chút phiền toái, không phải đơn giản giết chết Tiện Tiện rồi lấy lại, sau này nói tiếp, không thể tiết lộ.

À, Tiện Tiện sợ chó cũng là hint, cho nên viết về yêu sói, chứ không phải là thứ gì khác. Còn có một hint khác chính là thái độ đối với quỷ đạo, sau này sẽ xử lý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.