Khi Ôn Tình một lần nữa nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện quay trở lại, hắn cõng Lam Vong Cơ, trên người cả hai đều là máu, không người nào khá hơn người nào. May mắn Nguỵ Vô Tiện dựa vào ý chí của chính mình, không bị ngất xỉu, gương mặt hắn tái nhợt, nhìn Ôn Tình, vẻ mặt hắn gần như muốn khóc tới nơi: "Ôn Tình, cứu y!"
Ôn Tình vội vàng kêu Ôn Ninh giúp đỡ, mang Lam Vong Cơ vào bên trong, Nguỵ Vô Tiện không thể cầm cự nổi tới lúc vào trong phòng, phun ra một ngụm máu ngay tại cửa. Chắc là nghĩ mang Lam Vong Cơ trở về, Ôn Tình là y sư giỏi nhất trong tiên môn, nhất định có cách cứu y, trái tim hắn mới thả lỏng, cả người ngã gục xuống đất, ngất đi.
Tròn ba ngày sau, Nguỵ Vô Tiện mới tỉnh lại, Ôn Tình đang bên cạnh bắt mạch cho hắn, liên tục càu nhàu: "Ngươi đây là làm gì, trúng độc rồi, còn bị tà khí xâm nhập, ngươi không cần cái thân thể này nữa hả".
Nguỵ Vô Tiện căn bản không có tâm trạng nghe nàng nói gì, cố gắng dùng hết sức lực hỏi: "Lam Trạm đâu? Lam Trạm thế nào rồi?"
Ôn Tình bất lực nhìn hắn, nói: "Lam Vong Cơ thảm hơn ngươi một chút, ngoại trừ những vết thương bên ngoài, trúng độc, lại còn cưỡng ép thúc đẩy linh lực, bây giờ linh mạch bị thương tổn, trái tim cũng chịu kích thích quá nhiều, hiện giờ hơi thở cũng cực kỳ yếu".
Nguỵ Vô Tiện trực tiếp ngồi dậy, cũng không biết hắn lấy sức lực từ đâu, Ôn Tình định ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981219/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.