Chương trước
Chương sau
Bà Hách bị tất cả cô gái lớn trong trấn từ chối, lần này nghĩ tới Lương muội muội.

Bà với bà ngoại Lương Xuân Vũ có quan hệ tốt, hai người đều là người hay nói, lúc bực tức thì rất có cảm giác giống nhau. Bà nghĩ thầm, sao mình lại quên bà già đó có đứa cháu ngoại gái chứ?

Lương Xuân Vũ trong nhà bà ngoại đi tới đi lui, rót nước, lặt rau, bà Hách lại đánh giá cô lần nữa. Không tệ, da trắng đẹp, mắt to, chắc chắn cháu mình sẽ thích. Lại nhớ tới nhà con bé đang thiếu nợ. Đối với nhà khác thì có lẽ đây là khuyết điểm nhưng bà Hách là người từng trải, nghĩ ngợi rất kỹ càng. Thiếu nợ cũng không sao, bà sẽ trả phụ các khoản nợ này, lúc vợ chồng cưới nhau có cãi nhau cũng không dám ầm ĩ.

Hôm sau, Lương Xuân Vũ ngồi ở cửa nhặt rau, bà Hách ra tay “Này Tiểu Xuân, đến đây giúp bà bóc vỏ đậu có được không?”

Lương Xuân Vũ dạ rồi đi qua, bà Hách cười rất nhiệt tình, đưa cho cô cái ghế con. Hai người một già một trẻ, hai cái ghế con, bó đậu tương xanh mượt để giữa.

Bà Hách kêu Lương Xuân Vũ tới không phải để lột đậu tương, nói bâng quơ vài câu thì đi vào vấn đề chính “Tiểu Xuân, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”

“Dạ 24”

“Ồ tốt quá, con gái tuổi này đẹp nhất. Nhìn cháu xem, lớn lên xinh đẹp hơn rất nhiều, trong trấn này cháu xem như đẹp nhất đấy”

Lương Xuân Vũ coi những lời này là khách sáo nên chỉ mỉm cười, thuận miệng hỏi “Anh Tiểu Hồng (cháu trai bà Hách) đâu ạ, không có ở nhà hả bà?”

Bà Hách rất vui nha, bà còn đang suy nghĩ xem có cách nào lái câu chuyện về cháu trai mình, tốt quá, là cô chủ động hỏi tới “Tiểu Hồng à, trên trấn có một xưởng giày da đó, nó làm chủ nhiệm xưởng! Tiền lương đại khái cũng hơn 6, 7 ngàn gì đó, mới vừa mua xe, nó còn nói có thưởng cuối năm nữa, bà cũng không biết là bao nhiêu…”

Lương Xuân Vũ không nghe ra ý của bà Hách nên phụ họa theo “Vậy tốt rồi”

“Haizz” bà Hách thở dài “Đứa bé kia của nhà chúng ta biết kiếm tiền, thường ngày không bài bạc, là người biết sống, nhưng Tiểu Xuân à, người thành thật không biết nói lời hoa mỹ nên tới giờ vẫn chưa có vợ”

Lương Xuân Vũ để những dây đậu sang một bên “Không cần lo, rồi sẽ có thôi bà”

Bà Hách chuyển sang cô “Tiểu Xuân à, bà thấy cháu rất trầm tĩnh, cháu ở bên ngoài có yêu đương gì chưa?”

Lương Xuân Vũ sửng sốt nhìn vẻ mặt bà Hách, hiểu ra “Bà, cháu có bạn trai rồi”

Bà Hách thất vọng “Người đó ở đâu, làm chức vụ gì, tiền lương nhiều hay ít, có nhà có xe không?”

Lương Xuân Vũ không muốn nói tới những chuyện này nên nói chung chung “Cháu quen lúc làm việc”

Thấy cô trả lời cho có lệ, bà Hách cho là cô xấu hổ vì mức lương bạn trai mình thấp nên ngại nói. Thế kỷ 21 rồi, chưa ký giấy kết hôn thì còn là người tự do, bây giờ cưới vợ đều là do tranh đoạt mà có, bà Hách vì cháu trai Tiểu Hồng nên cảm thấy cần vung gươm ra trận. Bà tận tình khuyên bảo, nói rất nhiều, khéo léo nhắc tới việc sẽ giúp trả nợ, cố gắng dụ dỗ Lương Xuân Vũ vào cửa nhà mình.

Lương Xuân Vũ rất lúng túng, cô nói đi nói lại “Bà ơi, cháu đang có tình cảm rất tốt với bạn trai mình”

Lặt xong bó đậu, Lương Xuân Vũ về nhà ngoại.

Lại một người nữa chạy mất, bà Hách nhụt chí, ôm bó đậu tương ra nhà sau, tiện tay ném luôn vào góc. Những dây đậu tương vung vãi lá phủ lên một vật ánh lên ánh sáng kim loại.

**

Từ Phong đi công tác về, gọi điện thoại cho Lương Xuân Vũ không ai nghe máy. Anh nghĩ những khả năng có thể xảy ra, về tới nhà lại gọi thêm cuộc nữa.

Trong nhà, mẹ Từ với dì Lưu đang dọn dẹp đồ cũ, trước cửa phòng có chồng sách cũ. Từ Phong đang chuẩn bị lên lầu, nhìn qua lại quay sang đó. Trên cùng chồng sách là một quyển ký họa, anh mua lúc học trung học, sau khi tốt nghiệp mang về nhà cùng với đống sách trung học, chất đống ở trong phòng chứa đồ linh tinh.

Anh cầm tập ký họa trong tay, thổi thổi cái bìa ám bụi, mang về phòng mình. Về phòng mở máy tính, trong thời gian chờ máy khởi động thì lật lật vài tờ, đột nhiên có một tờ giấy thò ra. Anh nhíu mày rút nó ra. Bản ký họa được gấp làm bốn, mở ra thì bên trong vẽ một cô bé tóc ngắn, đôi mắt được vẽ rất sắc nét. Từ Phong nhìn một lát, chợt nhướng cao chân mày, anh ngồi thẳng dậy, vuốt thẳng các nếp gấp, đưa lên nhìn thật kỹ. Anh không tin được.

Anh mở màn hình máy tính, tìm bức vẽ bằng máy tính bảng kia ra, so sánh hai bức tranh với nhau. Đôi mắt giống hệt nhau, trừ cằm và má đã bớt đi vẻ tròn trịa ngây thơ. Từ Phong nhìn chăm chăm hai bức vẽ, ngẩng đầu lên bật cười. Anh lại gọi cho Lương Xuân Vũ nhưng cô không bắt máy. Anh đã gửi tin nhắn wechat mà cô cũng không trả lời.

Từ Thần đang nghịch di động đứng trước cửa, liếc vào phòng “Anh, anh về rồi à?”

“Ừm” Từ Phong nhìn màn hình trả lời lơ đãng

Từ Thần đi vào phòng “Anh để máy cạo râu ở đâu vậy? Cho em mượn một lát”

“Trong toilet đó, tự vào tìm đi”

Từ Thần vào nhà tắm lấy máy cạo râu, đi tới gần Từ Phong “Anh, dưới nhà…”

Tự nhiên cậu im bặt, nhìn máy tính Từ Phong, miệng há to, mắt mở tròn sửng sốt

“Sao vậy?” Từ Phong không hiểu

Từ Thần chỉ bức vẽ trên máy tính “Đây là cô gái cứu em, em nhìn ra được, người lái xe rất giỏi cũng là cô ấy! Tại sao lại trong máy tính của anh?”

….

Phương Đình Vân ngồi dưới phòng khách uống trà nói chuyện với mẹ Từ. Phương Đình Vân không phải là cô gái xấu, cô ấy vốn kiêu ngạo, tìm tới Lương Xuân Vũ chỉ vì anh, thật ra cũng chỉ là không cam lòng! Cô ấy đã nghiêm túc thích anh hơn mười năm, tự nhiên người khác xuất hiện chiếm mất là sao?

Tâm lý phụ nữ vốn hay so sánh, tôi không kém hơn cô ta, tại sao cô ta lại có được thứ mà mình mong muốn?

Từ Phong cầm điện thoại đi từ trên lầu xuống, thấy Phương Đình Vân “Đình Vân đến à”

Phương Đình Vân cúi đầu ừ. Mẹ Từ đón lấy Từ Phong “Đình Vân tới chơi, con dẫn con bé ra ngoài đi dạo đi”

“Mẹ” Từ Phong đi thẳng ra cửa thay giày “Hôm nay con có việc, hai người tự đi đi”. Anh thay giày xong thì mở cửa đi thẳng ra ngoài.

Phương Đình Vân buông tách trà đứng lên đi theo. Từ Phong đi trước mấy bước, quay đầu lại nhìn cô rồi tiếp tục đi “Có chuyện gì không?”

“Anh đi đâu vậy?” Phương Đình Vân hỏi anh

“Đi công việc chút”

Phương Đình Vân ngừng bước, “Anh đi tìm cô ấy à?”

“Ai?” Từ Phong quay lại hỏi

“Họ Lương, bạn gái anh đấy”

“Ừ. Gọi điện thoại cô ấy không bắt máy”

Phương Đình Vân choáng váng nói “Mấy hôm trước em đi tìm cô ấy”

Từ Phong lập tức dừng bước, quay lại nhìn cô sững sờ.

Phương Đình Vân không biểu hiện gì “Đúng vậy, chính là những điều anh nghĩ”

“Em…” Từ Phong chỉ buông được 1 chữ rồi nhịn xuống, vẻ mặt anh vừa khó tin vừa không thể hiểu nổi.

Anh lo lắng, nóng giận.

Phương Đình Vân cũng thấy khó chịu. Ánh mắt anh nhìn cô như kiểu không thể chịu đựng nổi, rồi anh bỏ đi như thể cô đang thật sự xúc phạm tới anh.

Cô là người có khát khao chinh phục mạnh mẽ, bơi rất giỏi, mỗi lần xuống nước thì phải bơi thỏa sức mới lên bờ. Chiếm lĩnh, chinh phục, cô không thành thục nhưng cô tự cảm thấy mình có đủ khả năng để chờ đợi. Hôm nay nhìn vẻ mặt anh, cô thấy mình đã chìm xuống đáy. Cổ họng cô vô cùng đau đớn, nhìn theo bóng anh thở nặng nề “Anh không muốn biết cô ta nói gì với em à?”

Từ Phong ngừng lại “Đình Vân, những gì nên nói cũng đã nói, bây giờ tôi không biết ai đã hại ai…, tôi xin lỗi”

Nói tới nói lui, cũng chỉ có câu này. Thật ra hai người đều hiểu rõ, không có ai thực sự xin lỗi ai.

Phương Đình Vân nhìn theo bóng anh xa dần, trước mắt hiện lên hình ảnh lúc hơn mười tuổi, cô ngã xuống hành lang, Từ Phong xông tới đón được cô, vẻ mặt hoảng hốt, vạt áo theo gió bay lên. Lại nhớ tới hình ảnh hai người ngồi dưới gốc cây hòe đếm kiến, cô kêu “Anh Từ Phong”, anh liền lấy bàn tay nhỏ xíu bốc con kiến đang bò trên tay cô xuống vứt lên cỏ.

Từ thời tóc còn để chỏm, tiếng cười đùa vui vẻ, hoàn toàn hiểu nhau,

Thời niên thiếu, chuyện cũ như gió bay qua.

**

Lương Xuân Vũ bị mất điện thoại. Lúc đầu cô không phát hiện ra, tới khi muốn nhắn wechat cho Từ Phong thì tìm không thấy điện thoại đâu, lấy điện thoại bà ngoại gọi vào số mình cũng không được. Cô sang nhà bà Hách hỏi, bà ném đống dây đậu tương lên điện thoại mà không để ý nên dĩ nhiên là cũng không biết.

Cái này không ổn vì không ai có thể liên lạc được với cô. Cô muốn lấy điện thoại bà gọi cho Từ Phong nhưng mà lại chưa nhớ số anh. Cô hết cách, đành dự tính ngày mai lên trên trấn mua một sim điện thoại khác.

**

Lương Cần Sinh dậy sớm định rửa xe. Ông mở cửa cuốn nâng lên, bên ngoài có một chiếc ô tô màu đen, có người đàn ông trẻ đứng ở đầu xe. Lương Cần Sinh sửng sốt khi người đàn ông đó gật đầu, lễ phép chào ông “Chú Lương, Tiểu Xuân có ở đây không ạ?”

Một lát sau Lương Cần Sinh mới nhớ ra cậu trai đẹp trai này là ai, lịch sự chào lại “A, lãnh đạo Tiểu Xuân, đến đây, vào nhà ngồi…”

Người thanh niên đó mỉm cười nhẹ nhàng “Chú ơi, giờ cháu là bạn trai Tiểu Xuân”

Lương Cần Sinh há miệng ra “Àiii, chưa nghe Tiểu Xuân nó nói…”, nói tới đây ông nhận ra mình lỡ miệng nên im bặt.

Ánh mắt Từ Phong buồn thiu “Cháu và cô ấy… mới ở bên nhau thôi”

“À à, là vậy à, con bé ở đây một đêm rồi đi tới nhà bà ngoại rồi”

**

Lúc Từ Phong mới vừa lái xe đến trấn Bàn Thủy thì Lương Xuân Vũ gọi điện tới. Anh lập tức bắt máy, lo lắng gọi “Tiểu Xuân…”. Gọi một tiếng rồi anh không biết nên nói gì tiếp.

“Dạ, Từ Phong” Lương Xuân Vũ thấy bất thường, thường thì Từ Phong chủ động nói nhưng mà hôm nay cô đợi một lúc mà anh vẫn yên lặng. “Anh sao vậy?” Lương Xuân Vũ chủ động hỏi rồi nói tiếp “Hôm qua anh có gọi cho em không? Xin lỗi anh, em làm mất điện thoại, mới làm lại sim xong”

Giọng cô dịu dàng mang theo ý xin lỗi, không có gì khác thường. Từ Phong chậm rãi thở ra, nói “Em không có việc gì phải không?”

“Dạ không, em có việc gì đâu. Anh đang ở nhà à?”

Từ Phong nhìn cổng vòm “Ừ” rồi đột nhiên hỏi “Em có nhớ anh không?”

Bên kia im lặng hồi lâu mới trả lời “Anh đừng hỏi vậy, em không trả lời được”.

Đây đúng là câu trả lời kiểu Lương Xuân Vũ. Từ Phong nghe cô nói, khóe môi không tự chủ mà nhếch lên “Vậy em có thể nói gì?”

Lương Xuân Vũ cười “Chúng ta cũng đâu phải mỗi ngày đều gọi điện thoại”

Từ Phong gật đầu “Anh đang ở trấn Bàn Thủy”

Lương Xuân Vũ giật mình “Anh đang ở đâu chứ?”

“Anh đang ở cửa trấn Bàn Thủy”

“………..”

“Em muốn anh quay về cũng được”

Lương Xuân Vũ vội nói “Đừng, em tới đón anh, anh ở đó đừng đi đâu”

…………..

Từ Phong cúp điện thoại, tâm tình tốt lên rất nhiều. Anh dừng xe ở cửa vào trấn Bàn Thủy, chờ Lương Xuân Vũ tới đón anh.

Bà ngoại Lương Xuân Vũ mới tập thể dục ở quảng trường xong, đồ lụa trắng, giày Thái cực, một tay ôm hai thanh kiếm, một tay ôm rổ đồ ăn. Đi ngang qua Từ Phong, ánh mắt bà sáng lên. Cậu thanh niên này tinh thần mặt mũi sáng láng, không tệ nha. Bà mỉm cười với anh, sang sảng hỏi “Chàng trai, chờ bạn gái à?”

Từ Phong gật đầu cười.

Bà ngoại suy nghĩ, nhớ tới Lương Xuân Vũ mà không thể không thở dài, không biết bao giờ con bé mới có bạn trai.

Từ Phong nhìn cái rổ lớn trong tay bà ngoại, chủ động nói “Bà ơi, bà chờ ở đây đi, chờ bạn gái cháu tới rồi chúng cháu đưa bà về nhà?”

Bà ngoại cười từ chối “Không cần, cái này đâu có nặng. Mang về nấu ăn cho cháu ngoại bà”

Đang nghĩ thì cháu gái từ con hẻm nhỏ đối diện chạy vụt ra, vẻ mặt thấp thỏm mà vui mừng đi tới trước mặt anh chàng đẹp trai nọ. Anh chàng đẹp trai đó đứng thẳng lên, một tay cầm tay cô còn một tay xoa đầu cô.

Bà ngoại định thần nhìn kỹ lại, chính xác là cháu ngoại mình mà. Hai người dáng vẻ quấn quýt tình cảm, bà ngoại nhìn… miễn bàn tới chuyện bà vui thế nào đi. Bà bình tĩnh, giữ vẻ mặt lạnh lùng, giả bộ ho khan hai tiếng.

Lương Xuân Vũ với Từ Phong nhìn về phía bà. Lương Xuân Vũ còn chưa mở miệng, Từ Phong lại rất vui vẻ chỉ vào Lương Xuân Vũ “Bà ơi, bạn gái cháu đây nè”

Bà ngoại gật gật đầu, chỉ vào Lương Xuân Vũ “Còn đây là cháu ngoại bà”

“……..”

Ngạc nhiên chưa, vui mừng chưa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.