Thanh Y cuống quít chạy ra khỏi phòng, sợ chậm một bước sẽ khiến Hợp Hoan tức giận.
Hợp Hoan nhìn chằm chằm chính mình trong gương, một đóa hồng hoa mở rộ giữa mày, y chỉ cảm thấy có chút lóa mắt, ngón tay vuốt ve máu tươi tràn ra môi mỏng, dòng máu đỏ thẩm theo lòng bàn tay trượt xuống, Hợp Hoan bỗng nhiên cười, đôi mắt y trời sinh rất đẹp, là kiểu mắt phượng tiêu chuẩn, một đôi con ngươi hẹp dài mị ý câu nhân.
Bờ môi của y nâng lên.
"Hợp Hoan, Hợp Hoan..." Y lẩm bẩm gọi ra cái tên này, sau đó nhắm lại hai mắt, che giấu hận ý trong hốc mắt, thật lâu sau y mới mở mắt ra, đáy mắt đã khôi phục thanh minh.
Thật ghê tởm.
Thanh y cuống quít đẩy cửa ra, lại nhìn thấy dì Tú đứng ở lan can, dường như đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, bà cầm quạt bồ hương trong tay nhẹ nhàng phe phẩy, hỏi: "Lại nổi điên?"
"Là nô tỳ mạo phạm công tử..." Thanh Y còn có chút thất thần, nàng mới vừa rồi thật sự bị Hợp Hoan dọa choáng váng, một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, sao lại có tính cách điên cuồng thế chứ?
"Được rồi." Dì Tú dùng quạt hương bồ gõ đầu Thanh Y: "Ngươi đi đi, tính cách y chính là như vậy đấy, đã đến tay ta cũng gần 3 năm rồi, vẫn là tính tình kiêu ngạo khó thuần như cũ."
Dứt lời, bà lại thở dài, có chút đáng tiếc nói: "Cũng là do quý nhân không cho ta động vào y, nói muốn tự mình dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-truong-hoai-kieu/2975998/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.