Tạ Tầm Chi cũng chẳng hơn Dịch Tư Linh là bao.
Anh đã sớm quen với việc mỗi đêm có người vợ mềm mại dịu dàng ngủ bên cạnh, có thể ôm ấp hôn hít l*m t*nh một trận, đột nhiên phải một mình ngủ trên chiếc giường Bạt Bộ vừa nhỏ vừa hẹp kia, sự khác biệt không hề nhỏ.
Huống chi mấy ngày nay phòng ngủ chính đang sửa chữa, anh chỉ có thể ở tạm trong sương phòng ở sân bên cạnh, cảm giác càng thêm phức tạp.
Việc chạy bộ buổi sáng gián đoạn mấy ngày lại được khôi phục, mỗi ngày anh chạy càng xa hơn, dường như có nguồn năng lượng vô tận muốn tìm cách tiêu hao hết.
Chú Mai mang theo nụ cười đầy ẩn ý, giả vờ thở dài: "Đáng tiếc Cảng Đảo xa quá."
Tạ Tầm Chi liếc nhìn ông một cái, không hiểu sáng sớm ông nổi cơn gió yêu quái gì.
"Bằng không thiếu gia đã tự mình chạy đến rồi." Chú Mai tự mình nói nốt câu.
Tạ Tầm Chi dùng khăn lông lau mồ hôi trán, vừa sải bước vào sân, vừa nói: "Chú không nói gì, tôi cũng không coi chú là người câm đâu."
Chú Mai mỉm cười: "Tôi đây chẳng phải muốn làm cho cậu vui vẻ hơn sao. Thiếu phu nhân không có ở đây, cậu đã lâu không cười rồi."
Tạ Tầm Chi: "........"
Anh lạnh lùng liếc nhìn người kia: "Chú Mai, có phải chú cảm thấy chú rất hài hước không? Có cần tôi giới thiệu chú đi đóng phim hài ở công ty giải trí không?"
"Không cần... Chẳng lẽ đi đóng vai quản gia xui xẻo trong phim truyền hình hào môn sao, vậy còn không bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-trieu-khong-mong-tieu-ham-tien/4669665/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.