Tài xế của nhà họ Dịch đã chờ sẵn ở sân bay, dì Lật đi theo đến, còn mang cả Hoa Hoa nữa, gần nửa tháng không gặp đại tiểu thư, dì vừa thấy mặt đã cười không ngậm được miệng.
Dì Lật nói: "Ngũ tiểu thư cứ đòi đi theo bằng được, chắc chắn là nhớ đến đón ngài, nên tôi mang nó đến."
Dì Lật trêu chọc Hoa Hoa, hài hước gọi nó là "Ngũ tiểu thư", con út nhà nhà họ Dịch, Hoa Hoa dễ thương.
"Cái đồ quỷ nhỏ đáng ghét này. Bám dai như đỉa. Mới mấy ngày không gặp mà." Dịch Tư Linh nũng nịu, ôm chặt mèo con vào lòng.
Lên xe, rời sân bay, nhìn cảnh vật quen thuộc ngoài cửa sổ, nhịp tim vẫn còn dư âm, rộn ràng từng đợt sóng.
Dịch Tư Linh ôm tiểu Hoa, trong lòng lại nghĩ đến người khác.
Anh thật phiền phức, anh cứ dụ dỗ cô như vậy, để lại bao nhiêu tơ vương, làm sao cô có thể vui vẻ ăn chơi ở Cảng Đảo đây?
Cô cảm thấy mình sẽ nhớ anh, không biết vì sao, có lẽ bây giờ đã bắt đầu nhớ rồi, rõ ràng mới tách ra chưa đến nửa giờ.
Dường như những đôi tình nhân vừa mới chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, bị ép phải chia xa, luyến tiếc quên lối về.
Dịch Tư Linh bĩu môi, thật không vui vì mình trở thành như thế này.
Cô không nên đồng ý với anh trên máy bay. Còn phóng túng đến ba lần, mỗi lần đều run rẩy toàn thân. Anh đến hôn cô, hôn đi nước mắt cô, lặp đi lặp lại mấy câu âu yếm nhàm chán khô khan kia.
Nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-trieu-khong-mong-tieu-ham-tien/4669664/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.