Năm giờ rưỡi sáng, Tạ Tầm Chi bị đồng hồ sinh học đánh thức đúng giờ.
Mùa đông Bắc Kinh, trời tối nhanh, sáng chậm, lúc này chân trời vừa mới ửng lên màu trắng bụng cá, dãy cửa sổ kính màu hé lộ chút ánh sáng mỏng manh, bên tai thường văng vẳng tiếng chim hót líu lo.
Anh khẽ mở mắt trong một mớ âm thanh xào xạc ồn ào.
Chiếc giường bạt bộ gỗ tử đàn kín mít, rủ xuống tấm màn lụa trắng như ánh trăng, giống như một không gian nhỏ ngăn cách với thế gian.
Người ngoài, chuyện ngoài đều không thể lọt vào.
Tạ Tầm Chi cảm thấy trên eo hơi có chút nặng, là Dịch Tư Linh cứ thế không chút kiêng dè mà gác chân lên, lỏng lẻo khoác lên eo anh.
Tối qua họ ôm nhau ngủ, trải qua đêm đầu tiên sau hôn nhân.
Tạ Tầm Chi khẽ nuốt khan, cố tình lơ đi đường nhân ngư dưới bụng, bởi vì cái thời điểm xấu hổ buổi sáng này, mà sinh ra chút khó chịu.
Bởi vì có cô ở đó, sự khó chịu ấy đến mức khiến anh khó lòng chịu đựng nổi.
Rõ ràng tối qua mới hôn cô, lại dịu dàng dỗ dành cô dẫm lên người mình trút giận.
Tạ Tầm Chi nhắm mắt, rồi lại mở, quay đầu, đối diện với gương mặt ngủ say, điềm tĩnh của Dịch Tư Linh, ánh mắt không gợn sóng bỗng chốc mềm mại hẳn đi, cứ thế dùng tốc độ chậm rãi như mặt trời mọc, từ từ lướt qua gương mặt cô.
Từ vầng trán trơn nhẵn, đến đôi mày tinh tế, đến đôi má ửng hồng, rồi đến đôi môi đầy đặn mềm mại, nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-trieu-khong-mong-tieu-ham-tien/4669655/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.