Anh đúng là đồ đáng ghét!
Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Dịch Tư Linh giận dữ cắn mạnh vào vai anh, bên tai nghe thấy tiếng rên rất khẽ của người đàn ông, thoáng qua trong giây lát. Tiếng hừ nhẹ ấy vừa như đau đớn, lại vừa như thích thú, Dịch Tư Linh chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ đến những chi tiết như vậy.
"Anh quá đáng lắm, thả tôi xuống!" Dịch Tư Linh muốn xuống khỏi người anh, hai chân khua khoắng trong không trung mấy cái.
Cũng chẳng biết ai vừa mới chủ động nhào lên, chết bám lấy không buông.
Tạ Tầm Chi bất đắc dĩ phải thả cô xuống.
Dịch Tư Linh đứng vững rồi kéo kéo vò vò chiếc váy ngủ, viền ren ở ngực lại trở về vị trí cũ, che khuất một nửa b** ng*c đầy đặn trắng ngần. Trong phòng hơi ấm, mặc váy hai dây cũng không lạnh.
Chiếc váy ngủ đêm nay lại là thứ Tạ Tầm Chi chưa từng thấy.
Chất liệu nhung tuyết mềm mại, màu xanh anh vũ rực rỡ, không hề chín chắn, càng khiến cô trông như một chú chim nhỏ từ mùa xuân sang năm bay tới, đậu trong lồng ngực anh giữa căn phòng gỗ đàn hương sẫm màu bốn phía.
Hình như cô có vô số váy ngủ, hồng, xanh, vàng...
Mỗi lần một kiểu, mỗi chiếc đều... khó mà diễn tả.
Tạ Tầm Chi vội dời mắt đi, không nhìn những thứ đó nữa.
Dịch Tư Linh giơ tay chỉ ra ngoài cửa: "Anh đi đi."
Tạ Tầm Chi bật cười: "Tôi thật sự đi đấy nhé?"
Dịch Tư Linh im lặng, trừng mắt nhìn anh. Tạ Tầm Chi nhịn cười, vẫn nghiêm túc an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-trieu-khong-mong-tieu-ham-tien/4669654/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.