Bước vào phòng trà, Dịch Tư Linh đoán chắc bên trong sẽ bị Dịch Khôn Sơn và Lương Vịnh Văn nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn, cô im lặng, ấm ức mím môi dưới.
Tạ Tầm Chi nhận ra cô không vui, khẽ cười nhạt, mời cô đến ngồi cạnh, cứ như là chủ nhân của ngôi nhà này, chẳng chút xa lạ.
Dịch Tư Linh thầm nghĩ anh ta đúng là trơ trẽn, đây rõ ràng là nhà cô, khẽ liếc anh một cái, vẫn dưới ánh mắt dò xét của Dịch Khôn Sơn, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhà có khách đến, cô lại ngủ nướng để khách đợi hơn một tiếng, đúng là quá đáng. Nếu không phải vì điều này, cô đâu chịu ngoan ngoãn như vậy.
"Ngủ cái gì mà ngủ trưa gì mà lâu dữ vậy hả con, con đó, còn để Tầm Chi nhà người ta lên tận phòng gọi." Dịch Khôn Sơn giả bộ quạu, nhưng kỳ thực là đang xoa dịu tình hình.
Dịch Tư Linh trợn mắt cãi láo: "Ai bảo con sáng sớm bảy giờ đã phải dậy, không ngủ trưa thì mắt díu lại rồi. Với lại, con có biết người ta lại tới sớm vậy đâu."
Dịch Khôn Sơn: "......"
Ông nhớ rõ lần trước Dịch Tư Linh dậy sớm lúc bảy giờ vẫn còn là thời học sinh cấp ba, con nhóc này nói dối mà mặt tỉnh bơ! Ông phục sát đất.
Tạ Tầm Chi vờ như không thấy màn kịch của hai cha con, ngón tay thon dài cầm ấm trà lên, rót cho Dịch Tư Linh một tách, nhẹ nhàng đặt trong tầm tay cô, ánh mắt thoáng lướt qua chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay cô, rồi sâu thăm thẳm hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-trieu-khong-mong-tieu-ham-tien/4669645/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.