Dịch Tư Linh chọn ngồi ở vị trí trung tâm có tầm nhìn tốt nhất, khi đi qua bàn bên cạnh, cô liếc mắt vào bên trong tấm bình phong, thấy một bóng dáng rất rộng, bộ tây trang chất liệu hoàn hảo.
Không nhìn nhiều, cô vội vàng thu hồi ánh mắt.
Hai bàn lưng tựa lưng, cách nhau một tấm bình phong.
Ngồi xuống xong, Dịch Hân Linh để Dịch Tư Linh khỏi rối rắm, không cần nhìn thực đơn đã gọi món: "...... Một phần bánh bao thịt bò, một bát mì trộn tương, tào phớ, một chén nhỏ lòng dê nấu canh, bánh lưỡi lừa nhân đậu đỏ, bánh ngọt thịt nguội đặc sắc."
Dịch Tư Linh: "Nhiều quá, ăn không hết đâu."
Dịch Hân Linh xua tay: "Không sao, nhiều thì em gói mang về cho bạn cùng phòng ăn."
"Vậy em với các bạn ấy gọi thêm một phần nữa đi." Dịch Tư Linh oán trách em gái làm việc không lịch sự, sao có thể mang đồ ăn thừa cho người khác ăn.
Dịch Hân Linh cười hì hì, chê chị mình nhiều chuyện: "Trời đất, bọn em không để ý thế đâu. Em cũng hay ăn đồ ăn vặt thừa của các bạn ấy mà."
Dịch Tư Linh không hiểu khái niệm ký túc xá và bạn cùng phòng, cô học đại học ở Luân Đôn, ở một căn biệt thự cao cấp Kensington trị giá 5 triệu bảng Anh, không có bạn cùng phòng, chỉ có dì Lật, quản gia, người hầu đủ quốc tịch, cùng với vệ sĩ bảo vệ an toàn cho cô.
Đồ ăn lên rất nhanh. Chiếc bánh bao nóng hổi không tinh xảo như tưởng tượng, to bằng nắm tay, thịt nhiều đến sắp tràn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-trieu-khong-mong-tieu-ham-tien/4669622/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.