Không được chạm vào đầu, vậy thì sờ chỗ khác.
Loại quy tắc tồi gì thế, quy tắc của cô mới là quy tắc.
Từ thắt lưng trở xuống, đàn anh đang chào cờ, không có bất kỳ nghi thức nào, đứng chào không chút kiêng dè.
Đàn anh Chu nghĩ bụng do tay Tô Dư quá mềm mại, hay vì mình thật sự chẳng nên thân?
Cô có thể dùng ngón tay dập tắt bánh xe mặt trời, hoặc có thể làm sụp đổ cả đỉnh núi chỉ bằng một ánh nhìn.
Cừ thật.
Thích một cô nàng ghê gớm vậy, không nên thân thì cứ không nên thân đi.
Chu Phi Trì buông lỏng sự kiềm chế, cô muốn nhìn, muốn sờ hay muốn yêu, thì anh cho là được.
Dáng vẻ của đàn ông khi động tình thực sự rất đẹp. Đặc biệt là loại cường tráng, hô hấp dần trầm xuống cùng ý loạn tình mê, rất có cảm giác thành tựu.
Tô Dư chợt rút tay về, để ra sau lưng: “Đi đây.”
Yết hầu Chu Phi Trì chuyển động, ánh mắt thoáng chốc không thể thu hồi, anh cất giọng sửng sốt: “Hả?”
Tô Dư muốn đi, nói đi là đi. Cầm áo khoác, cầm túi xách, rồi cô móc chìa khoá xe từ túi xách ra. Cô bận chuyện của mình, chẳng đoái hoài nhìn lại Chu Phi Trì lấy một lần.
Cánh cửa đóng lại, tự giác vạch ra ranh giới.
Chu Phi Trì ngồi ở bàn, cầm một nửa chiếc bánh cô ăn dở lên rồi ngấu nghiến không sót miếng nào.
-
Chỗ đậu xe của Tô Dư bị chiếm, chiếc Rolls-Royce phách lối này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-tri/2525762/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.