Tô Dư hạ cửa sổ xe xuống, mặc cho gió lạnh phà vào mặt.
Cơn gió mát lạnh ngấm vào thật sảng khoái khôn tả.
Chưa đủ, Tô Dư đưa tay ra, tuy không bắt được gió nhưng có thể cảm nhận được sự vui thích tràn đầy giữa các ngón tay.
Cô không phải bỏ trốn cùng “anh yêu”, mà cô đang chạy trốn với chính bản thân mình.
Đứng chờ ở ga tàu cao tốc, Nhan Mật đưa hành lý cho cô: “Cậu thật sự phải đi sao?”
Tô Dư nhìn hành lý, mỉm cười.
Mỉa mai thay, sống hai mươi năm ở nhà họ Từ mà thứ thuộc về cô chỉ có một cái vali hành lý lưng lửng.
Nhan Mật nói: “Mình nhờ người nghe ngóng, Chu Phi Trì quả thật đã đi Thâm Quyến rồi.”
“Vào nhà máy làm à?”
“Không phải làm công nhân bình thường đâu.” Nhan Mật nói tiếp: “Mình mới biết anh ấy đã tốt nghiệp đại học D - một trường kỹ thuật nổi tiếng đấy, vả lại anh ấy còn biết tự chế tạo điện thoại di động nên có rất nhiều công ty muốn giành được những người biết kỹ thuật này.”
Anh không nói dối.
Ngày đó, anh nói kèm theo đôi mắt đỏ hoe rằng anh không phải là kẻ không ai cần đến.
Cho dù ở đâu, những người chân thành và tận tâm đều sẽ được chào đón.
Nhan Mật hỏi: “Mình cho cậu địa chỉ này, đây là công ty mà anh ấy đang làm việc.”
Tô Dư thoáng nhìn, ừm, có tương lai, là một công ty được niêm yết.
“Cậu không đi tìm anh ấy sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-tri/2525747/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.