Chương trước
Chương sau
"Nếu hiện tại trong tay có cục gạch, tôi chắc chắn sẽ đập vô mặt cô!"
Phong Uyển Tư đằng đằng sát khí nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo vẫn còn đang thẹn thùng chưa tỉnh lại, cúi đầu, cắn môi dưới biểu tình thực nũng nịu.
"Nhưng Phong tổng chắc cũng không chịu a."
Nói xong, nàng ngẩng đầu tràn ngập chờ mong nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Tư cũng theo ánh mắt của Tiểu Thảo nhìn về phía Phong Uyển Nhu, cảm xúc hỗn loạn.
Phong Uyển Nhu nhìn hai người liếc mắt một cái, không nói chuyện, cầm lấy thìa, cúi đầu tiếp tục ăn cháo. Nàng sao đủ khả năng cùng hai hài tử không chịu lớn này náo loạn? Thôi kệ, muốn nháo thì nháo đi, có Tiểu Thảo nháo cùng, Uyển Tư thoạt nhìn cũng vui vẻ hơn.
Không thấy Phong Uyển Nhu đáp lại, Tiểu Thảo chu chu cái miệng, có điểm không bằng lòng. Phong Uyển Tư ngược lại bày ra bộ dạng thục nữ, chỉ nhìn Tiểu Thảo một cái, châm chọc hỏi.
"Vậy có cần chị tôi hằng ngày cho cô uống sữa luôn không?"
Uống sữa? Tiểu Thảo nghe xong hai chữ này liền ngẩng đầu lên, vụng trộm ngắm Phong Uyển Nhu, chính xác hơn ngắm bộ ngực của nàng. Phong Uyển Nhu mặt đỏ như đít khỉ, buông thìa, giận dữ liếc Phong Uyển Tư một cái.
Phong Uyển Tư nhún nhún vai, đứng dậy đi thay quần áo, ngày hôm qua cả đêm nàng không ngủ, như vầy mà đi công tác phỏng chừng sẽ xỉu tại sân bay mất. Vốn là phải giúp tỷ tỷ, nhưng đến lúc đó ngược lại thêm phiền, cho nên hiện tại cần tranh thủ nghỉ ngơi.
Phong Uyển Tư đi, Tiểu Thảo lập tức buông chiếc đũa tiến đến bên người Phong Uyển Nhu, một tay cầm lấy lưng ghế dựa, dựa thân mình vào ghế nhìn nàng.
"Chị phải đi sao?"
Phong Uyển Nhu gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn nàng.
"Ừh."
"Nga...... Nhưng mà -"
Tiểu Thảo muốn nói nàng không muốn Phong Uyển Nhu đi, không cho nàng đi, nhưng mà nghĩ đến Phong Uyển Tư vừa rồi cười nhạo khinh bỉ nhìn mình, lời nói đều nuốt hết vào trong bụng. Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, đem biểu tình của nàng thu hết vào đáy mắt, cười cười, tay ôm eo nàng, đem đầu chôn ở lòng ngực của Tiểu Thảo.
"Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi."
Chưa bao giờ ôn nhu như vậy, chưa bao giờ Phong tổng lại nhỏ bé nép vào lòng Tiểu Thảo như bây giờ, Tiểu Thảo bị động tác của Phong Uyển Nhu làm rối loạn phương hướng. Nàng liếm liếm môi, ôm lấy Phong Uyển Nhu, dùng sức đem nàng ôm vào trong ngực.
"Chị nhanh nhanh trở về nha."
Thanh âm âm áp tràn đầy tiếc nuối khiến Phong Uyển Nhu nghe vào trong tai rồi khắc sâu vào trong lòng, khiến tương lai của hai người tràn ngập chờ mong hi vọng, hết thảy cố gắng lúc trước của nàng đều đáng giá.
- -------
Thật vất vả cắt đuôi được Tiểu Thảo, chỉ còn lại tỷ tỷ cùng mình hai người, Phong Uyển Tư cảm thấy tâm tình thoải mái rất nhiều.
"Chị, Thánh Hoàng là công ty làm về lĩnh vực gì?"
Lên phi cơ, Phong Uyển Tư lười biếng dựa vào bả vai Phong Uyển Nhu hỏi. Dựa vào tính tình của Phong Uyển Tư, lần này đi công tác khẳng định sẽ dạo chơi vui vẻ, nhưng hiện nay, nàng không thể coi thường vụ làm ăn này, nàng biết tỷ tỷ được như ngày hôm nay phải cố gắng bao nhiêu, thành tựu cùng kinh nghiệm, nàng không phải ngày một ngày hai có thể học được. Hoàn hảo, thời gian của nàng còn nhiều. Hoàn hảo, nàng hiện tại chỉ có một mình......
Phong Uyển Nhu cũng có chút mệt mỏi, lấy ngón tay nhu nhu mày.
"Là một công ty giải trí, mấy năm trước chỉ làm về giới giải trí, vài năm nay bắt đầu làm ẩm thực, giải trí, công nghệ,... lĩnh vực nào cũng có, lần này đi, chủ yếu là cùng bàn bạc hợp tác về mặt kĩ thuật."
"Công ty giải trí a, em hình như đã nghe qua. Chị, nghe khẩu khí của chị thì có vẻ chị quen biết tổng tài của công ty đó?"
Phong Uyển Tư ngẩng đầu, bắt lấy tay Phong Uyển Nhu, hai tay khép lại cùng một chỗ, chà xát, mát xa cho tỷ tỷ. Phong Uyển Nhu theo động tác mát xa cũng dần dần thư giãn, ánh mắt cũng nhắm lại, như là nghĩ đến cái gì đó, trên mặt có chút tiếu ý.
"Uyển Tư, em cho rằng, công ty lớn như vậy, tổng tài phải là người ra sao?"
Phong Uyển Tư vẫn thay Phong Uyển Nhu mát xa, nhìn nàng thoải mái cũng vui vẻ theo.
"Người ra sao ư? Khẳng định là một người lão luyện khéo léo từng trải sự đời a."
"A ~"
Phong Uyển Nhu nhẹ nhàng cười, tâm tình rất là tốt, Phong Uyển Tư thấy nàng như vậy liền buồn bực.
"Như thế nào? Chẳng lẽ là một soái ca?"
"Nàng ta là con gái a, không thích hợp dùng từ soái để hình dung."
"A? Chẳng lẽ là một lão bà bà?"
"Nhất định phải là lão bà sao?"
Phong Uyển Nhu mở mắt, buồn cười nhìn Phong Uyển Tư, Phong Uyển Tư bĩu môi, nghĩ nghĩ.
"Cũng đúng à, chị của em không phải cũng là nữ cường nhân trẻ tuổi xinh đẹp như hoa sao."
Phong Uyển Nhu bị Phong Uyển Tư làm cho nở nụ cười, nâng tay lên, nhéo một cái lên mũi Tư Tư, đứa nhỏ này, tâm lý thiệt kì cục, chẳng lẽ bất luận kẻ nào cũng không thể cường bằng mình sao?
"Nói như vậy lại là một băng sơn phúc hắc?" Phong Uyển Tư bị tỷ tỷ nhéo mũi liền tươi cười, băng sơn sao, không sai, nàng yêu nhất là thể loại này.
"Được rồi, mau xuống máy bay, một hồi chính em xem chẳng phải sẽ biết sao."
"Chị rất quen thuộc nàng ta sao? Nàng ra đón chúng ta?"
"Chúng ta trực tiếp đi Thánh Hoàng."
"Trời."
Phong Uyển Tư nhíu nhíu mày, cái gì a, còn không ra đón máy bay, đòi hợp tác cái gì nữa. Phong Uyển Nhu biết Uyển Tư suy nghĩ cái gì, thở dài.
"Nàng ta bề bộn công việc."
Phong Uyển Tư không thèm nhắc lại, nhưng biểu tình cũng không vui vẻ gì, nàng vẫn mát xa cho Phong Uyển Nhu, trên mặt vẫn đăm chiêu suy nghĩ. Hôm nay, là nàng cùng tỷ tỷ đến Bắc Kinh công tác, lúc trước thì sao? Tỷ tỷ đều là một mình một người sao? Không ai tới đón, hết thảy đều là chính chị ấy an bài, mệt mỏi biết bao? Nhìn Phong Uyển Nhu mỏi mệt, lòng Phong Uyển Tư rất đau, thầm hạ quyết tâm về sau nhất định phải hảo hảo bảo hộ tỷ tỷ, không để nàng bị bất luận kẻ nào khi dễ.
Vừa xuống máy bay, hai người lôi hành lý đi ra ngoài, lúc Phong Uyển Tư đang muốn phất tay bắt xe, lại bị ai đó ngăn cản.
"Phong tổng."
Phong Uyển Nhu nghe được thanh âm ngẩng đầu nhìn đi, thấy rõ đối phương liền cười cười.
"A Sâm."
Một thân tây trang đen phong độ, A Sâm gật gật đầu, chỉ vào xe đậu bên cạnh.
"Tiêu tổng nói tôi tới đón cô."
"Vẫn có người tới đón nha."
Phong Uyển Tư đứng một bên hưng phấn, trực tiếp ném hành lý cho A Sâm, rồi đi vào trong xe. Phong Uyển Nhu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi theo lên xe. A Sâm đem hành lý cất lên xe, sau đó mở cửa xe đi vào.
Phong Uyển Nhu không phải người nói nhiều, A Sâm cũng không phải. Dọc theo đường đi chỉ nghe Phong Uyển Tư líu ríu, nói cái gì mà xong xuôi thì đi chỗ này chơi đi chơi kia nghịch,... Phong Uyển Nhu cũng biết em mình mắc chứng lắm lời, chỉ nói chứ không lưu tâm, vì vậy cũng không để ý đến giọng nói líu ríu của Phong Uyển Tư mà hướng về phía phương xa.
Tiểu Thảo đang làm gì? Thật sự là càng lớn tuổi càng vô dụng rồi, mới rời đi một ngày, liền nhớ như vậy.
Có lẽ là tâm linh tương thông, tiếng tin nhắn di động hợp thời vang lên. Phong Uyển Nhu nhanh chóng lấy di động ra nhìn thoáng qua, trong lòng ấm áp.
'Hôm nay đã ăn cái gì chưa, em rất nhớ chị nha Phong tổng, chị xuống máy bay chưa?'
Không nghĩ nhiều, Phong Uyển Nhu cầm lấy di động, trực tiếp gọi cho Tiểu Thảo, điện thoại vừa kết nối, thanh âm hưng phấn của Tiểu Thảo liền truyền tới.
"Phong tổng, Phong tổng, chị đến rồi?"
"Ân."
Phong Uyển Nhu nắm di động, trên mặt có nét ấm áp ôn nhu. Luôn luôn ở một bên ầm ĩ, Phong Uyển Tư nhìn thấy tỷ tỷ như vậy liền bĩu môi, dùng đầu gối cũng biết tỷ tỷ đang nói chuyện với Tiểu Thảo. Không thèm nhìn nàng, quay đầu, cùng A Sâm nãy giờ vẫn im lặng, tiếp tục nói tào lao.
"Em nhớ chị."
Tiểu Thảo nói thực sốt ruột, sợ Phong Uyển Nhu giây tiếp theo sẽ cúp điện thoại, Phong Uyển Nhu không nói gì, mà chỉ cầm chặt điện thoại hơn, nhắm hai mắt lại.
Tôi cũng nhớ em.
"Hôm nay chị không ở đây, em làm cái gì cũng không lên hồn, còn bị Dạ Ngưng khi dễ, nói em vô dụng, giữa trưa ăn hết thịt bò của mình, còn đem thịt bò của em lấy hết, khoai tây cũng không chừa lại cho em. Chị không ở đây em không có sức tranh giành, còn có Bò đen cùng Tiểu Vương Bát, em phải trở về cho chúng nó ăn, chúng nó ăn cái gì cũng không ngon, em nhớ chị a, em......"
Tiểu Thảo nói không ngừng, Phong Uyển Nhu kiên nhẫn nghe, theo tiếng than thở của Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu thầm nghĩ mau chút đàm phán hợp tác để trở về với nàng.
Nói xong lời cuối cùng, Tiểu Thảo có chút tê lưỡi, cũng biết Phong Uyển Nhu đang đi công tác, mình không nên quấy rầy nàng, lúc này Tiểu Thảo mới thở hổn hển hỏi.
"Phong tổng, Viên thuốc ở bên cạnh chị sao?"
"Ừh."
Phong Uyển Nhu nhìn Phong Uyển Tư một cái, có chút kỳ quái không hiểu Tiểu Thảo vì cái gì hỏi như vậy.
"Vậy nàng có thể nghe thấy em nói chuyện sao?"
"Không nghe thấy."
Tuy rằng cảm thấy Tiểu Thảo hỏi rất ngây thơ nhưng Phong Uyển Nhu vẫn trả lời, Tiểu Thảo bên kia trầm mặc một hồi, nhỏ giọng nói.
"Sương Sương từ chức rồi."
Phong Uyển Nhu không nói chuyện, mà nhìn chằm chằm Phong Uyển Tư, nhẹ nhàng thở dài. Tiểu Thảo bên kia thanh âm có chút trầm thấp.
"Em hỏi nàng cái gì nàng cũng không nói, cái gì nàng cũng không mang đi, chỉ trở về nói lời từ biệt với em. Sắc mặt cũng thật khó coi a, em sợ nàng xảy ra chuyện gì, lúc tan ca liền cùng Ngưng Ngưng đưa nàng về, thấy nàng như vậy em cũng thật khó chịu. Phong tổng, hai người họ rốt cuộc là làm sao vậy a?"
Tiểu Thảo không thể lý giải, vì cái gì chỉ một buổi tối, từng chắc chắc cả đời sẽ không rời bỏ Phong Uyển Tư nhưng Lăng Sương lại buông tha? Từng độc lập cường thế sao lại có thể yếu ớt như một tờ giấy trắng như vậy? Bóng dáng của nàng hôm đó, đứng ở trong gió, gầy yếu bất lực, một trận gió cũng có thể thổi đi, nhìn thấy cũng khiến Tiểu Thảo xót xa không chịu được, nước mắt đều chảy không ngừng.
Phong Uyển Nhu ánh mắt phiêu ra bên ngoài xe, dừng một hồi, nói.
"Cho tôi chút thời gian,tôi sẽ làm rõ coi chuyện gì xảy ra."
"Ân."
Được Phong tổng hứa hẹn Tiểu Thảo liền vui vẻ cúp điện thoại. Phong Uyển Nhu vẫn nhìn chằm chằm Phong Uyển Tư đang xuất thần, Phong Uyển Tư phát hiện tỷ tỷ nhìn chằm chằm mình, kỳ quái quay đầu.
"Chị, làm sao vậy?"
Phong Uyển Nhu lắc đầu, đem ánh mắt nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, trong lòng đã có đáp án. Có thể khiến Uyển Tư như vậy, cũng chỉ có nàng ta......
Xe đi hơn nửa giờ, cuối cùng đến Thánh Hoàng, xuống xe, Phong Uyển Tư ngửa đầu nhìn chung quanh, nhìn tòa nhà tráng lệ cao ngất, nàng cực kì khinh bỉ nói.
"Nhìn xem, đây là nhà tư bản ác ôn, rất xa xỉ."
"Phong tổng, Tiêu tổng ở văn phòng chờ cô."
Vào Thánh Hoàng, A Sâm lui xuống, tiếp đãi hai người là một mỹ nhân dáng người cao gầy nóng bỏng, Phong Uyển Tư nhíu nhíu mày, đi theo Phong Uyển Nhu. Không hổ là công ty giải trí a, một đám người đều thật yêu diễm.
Vào thang máy, cuối cùng đến văn phòng tổng tài, gõ gõ cửa, một thanh âm tiêu chuẩn của nữ nhân truyền ra.
"Mời vào."
Đẩy cửa ra, Phong Uyển Nhu cùng Phong Uyển Tư đi vào. Phong Uyển Tư tràn ngập chờ mong, muốn nhìn Tiêu tổng trong truyền thuyết một chút. Nhìn một hồi, nàng quay đầu, không cảm xúc nhìn về phía tỷ tỷ lại thấy nàng vẫn bình thường thờ ơ, vẻ mặt kinh ngạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.