Chương trước
Chương sau
"Cô làm cái gì vậy?"
Lăng Sương hét lên mang theo một tia phẫn nộ, mặt cũng đỏ lên, ánh mắt lóe ra tia khó tin, không dám nhìn thân thể Phong Uyển Tư.
"Cô xem tôi là cái gì?"
Thốt ra câu nói đau lòng, Lăng Sương xoay người sang chỗ khác, không nhìn Phong Uyển Tư. Phong Uyển Tư đứng sau thân thể Lăng Sương, hai chân thon dài hơi hơi khép lại, da thịt như ngọc, tỏa ra mùi hương thanh mát. Nàng híp mắt lại, mang theo một tia trêu tức nhìn Lăng Sương.
"Cô không phải nói cô yêu tôi sao? Hiện tại lại bày ra bộ dạng gì đây?"
Nhiều lời nói khó nghe trong đêm nay Phong Uyển Tư đều nói ra hết. Đời người có mấy cái mười năm, nếu chính mình không thể thỏa mãn hứa hẹn với nàng ta, nếu làm tổn thương thêm lần nữa có thể khiến Lăng Sương buông tay, như vậy hết thảy đều đáng giá. Cho dù Lăng Sương hận cũng được, Phong Uyển Tư nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Lời nói Phong Uyển Tư chui vào tai Lăng Sương, vừa chua xót lại đau lòng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Không phải như thế, không phải như vậy......"
Lăng Sương thì thào tự nói nói, Phong Uyển Tư bình thường không phải như vậy, đối đãi với bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì Lăng Sương cũng tin tưởng mình có thể kiên cường giải quyết. Chỉ có khi đối mặt với Phong Uyển Tư, Lăng Sương lại không thể ra tay.
Hô hấp nóng rực phun bên tai, phía sau là thân thể mềm mại đang cọ cọ vào người mình. Trong nháy mắt, thân mình Lăng Sương cứng ngắc như đá cẩm thạch, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.
Thân thể xích lỏa của Phong Uyển Tư từ phía sau ôm lấy Lăng Sương, thân thể không xương không ngừng áp sát. Nàng biết, hiện tại khiến Lăng Sương tin tưởng chỉ có chính mình, chỉ có thể là nàng.
"Cô đã nói, cô yêu tôi, sẽ cho tôi hết thảy."
Thanh âm trầm thấp khàn khàn lộ ra chút ái muội, trên người Phong Uyển Tư tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt kích thích tâm tình Lăng Sương. Nàng biết chính mình thực vô dụng, thậm chí thực hạ lưu, nhưng yêu lâu như vậy người này mới ôm nàng, bên tai nàng nỉ non nói nhỏ khiến thân thể của nàng vẫn bị nhuyễn xuống, tim đập cũng rối loạn.
"Cô đừng như vậy, tôi không muốn như vậy."
Thanh âm suy yếu mang theo một tia khóc nức nở, khiến Phong Uyển Tư đang áp sát người Lăng Sương phải giật mình, nàng dừng lại, thở dài, buông Lăng Sương ra, đem thân mình Lăng Sương xoay lại, bốn mắt nhìn nhau.
"Cô khóc cái gì?"
Chậm rãi lau nước mắt trên mặt Lăng Sương, Phong Uyển Tư nhìn nàng, ánh mắt mang theo sự nhẫn nại. Lúc trước nhận thức Lăng Sương cũng không phải là dạng như vầy, khi học trung học đã là nữ cường nhân, làm cái gì cũng đều quyết đoán. Mới tới Phong Đằng, Lăng Sương cũng như vậy, nhưng còn bây giờ thì sao? Vì cái gì mỗi lần nhìn thấy nàng ta khóc giống như hài tử, tâm tình của mình đều đau lòng và xót xa?
"Uyển Tư, tôi không phải muốn cô như vậy, tôi chỉ là, chỉ là......"
Phong Uyển Tư ôn nhu khiến Lăng Sương ẩn nhẫn hồi lâu rốt cuộc thì nước mắt nhịn không được chảy xuống, nàng tiến lên ôm lấy Phong Uyển Tư, không hề có chút tạp niệm, chỉ là cái ôm đơn thuần, hai tay bám chặt lấy eo Phong Uyển Tư, gắt gao ôm lấy nàng.
"Tôi chỉ là muốn biết cô muốn cái gì, tôi chỉ là đau lòng, nhìn thấy cô thương tâm, tôi thực khổ sở, tâm của tôi cũng đau, thực sự khó chịu."
"Tôi sống rất tốt......"
Tay Phong Uyển Tư từ từ hạ xuống vuốt ve lưng Lăng Sương, lệ trong mắt chợt lóe ra. Lăng Sương khóc run rẩy, nước mắt từ cổ Phong Uyển Tư trượt xuống, chảy vào vị trí tim của nàng.
"Trước mặt người khác, cô luôn cười. Cô biết không? Uyển Tư, thời điểm cô xa tôi, tôi muốn ôm lấy cô, muốn cô cũng ôm tôi vào lòng như ngày xưa......"
Nói đi, toàn bộ trong lòng đều nói hết đi, còn có cái gì muốn giấu diếm, còn có cái gì muốn che giấu? Thái độ của Phong Uyển Tư khiến Lăng Sương cảm thấy bi thương. Nàng đã hiểu được, Phong Uyển Tư cả đời cũng sẽ không nhận tình cảm của mình, một khi đã như vậy, nói ra hết cho chính mình không tiếc nuối mà rời đi.
"Cô từ nước ngoài trở về, tôi luôn vụng trộm nhìn cô. Khi đó tôi cũng phát hiện cô đã thay đổi, không còn giống hồi học trung học, tuy rằng vẫn hay cười, nhưng là nụ cười gượng gạo. Tôi nhìn thấy thực đau lòng, mỗi lần cô cười, tâm của tôi đều khó chịu một lần."
Nghe Lăng Sương nói, Phong Uyển Tư nhắm hai mắt lại, vừa nãy còn nhẹ vỗ về lưng Lăng Sương cũng dừng lại, cắn môi dưới. Là Lăng Sương, vẫn là nàng, nguyên lai mỗi một lần mình uống say cũng là Lăng Sương đưa nàng về, đều là Lăng Sương. Nàng vì cái gì ngốc như vậy, chính mình tồi tệ như vậy, nàng rốt cuộc yêu mình ở điểm nào.
"Tôi không đáng, không đáng được yêu thương, rốt cuộc vì sao cô yêu tôi. Vì sao?"
Thanh âm vẫn chua xót, Phong Uyển Tư nhìn Lăng Sương trong mắt tràn đầy đau lòng. Lăng Sương ngửa đầu nhìn nàng, nước mắt giàn dụa, Lăng Sương ôm lấy cổ Phong Uyển Tư, ôm chặt lấy nàng.
"Cô đừng hỏi, đừng hỏi, nếu tôi biết, cũng sẽ không khổ sở giống như bây giờ. Uyển Tư, tôi thật sự yêu cô, thật sự rất yêu, vì cái gì không thể yêu tôi? Vì cái gì a?"
Cảm giác không cam lòng cùng thống khổ giao tạp trong lòng, cho dù biết lời này hỏi ra không hề có ý nghĩa, nhưng Lăng Sương vẫn nhịn không được, nàng muốn biết, muốn biết rốt cuộc vì cái gì.
Phong Uyển Tư nhìn Lăng Sương, trong mắt một mảnh ảm đạm, vì cái gì? Nàng nói không nên lời, nàng chỉ nhớ rõ một tháng trước, lúc nàng nhận ra Lăng Sương một lần nữa nhảy vào cuộc sống của mình, Phong Ngọc Lâm (baba của chị em họ Phong) tìm đến nàng, lạnh nhạt nói cho nàng rằng chuyện của tỷ tỷ và nàng hắn đều biết, cũng không hề vòng vo, chỉ là một câu khiến Phong Uyển Tư thống khổ.
"Con với Uyển Nhu, tất yếu phải lưu lại một người."
Phong Uyển Tư rất hiểu tính cách của ba mình, hắn nói ra tuyệt đối sẽ không thu hồi, ngày đó về nhà, Phong Uyển Tư một người ngây người thật lâu. Biết Phong Uyển Nhu trở về nấu cơm cho mình, nhìn tỷ tỷ bận rộn, nàng khóc thật lâu, làm cho Phong Uyển Nhu hoảng hốt. Nàng nợ tỷ tỷ rất nhiều, từ nhỏ đến lớn, đều là Phong Uyển Nhu bảo vệ nàng, lúc này đây, cũng nên đến phiên nàng bảo vệ tỷ tỷ.
Đối với Lăng Sương, trừ bỏ câu 'xin lỗi' nàng cũng không biết nên nói cái gì. Nếu đã muốn hạ quyết tâm buông bỏ, còn vô cớ liên lụy người vô tội làm gì, chỉ nên để mình mình tổn thương mà thôi.
Lăng Sương nhìn Phong Uyển Tư trầm mặc không đáp, tuy rằng đau lòng nhưng nàng đã sớm dự đoán được. Buông tay đang ôm Phong Uyển Tư ra, cúi đầu lau lệ trên mặt, xoay người đi ra ngoài.
"Đừng đi -"
Vội vàng gọi Lăng Sương, Phong Uyển Tư nhìn nàng, trong mắt đều là tơ máu. Lăng Sương đưa lưng về phía nàng, không nhìn thấy trong mắt Phong Uyển Tư chỉ toàn là đau thương, chân vẫn đứng tại chỗ.
Một lần cuối cùng, coi như đây là cơ hội cuối cùng để phóng túng.
Đi vài bước lên trước, Phong Uyển Tư dùng sức ôm lấy Lăng Sương, kéo thân thể của nàng vào lòng. Lăng Sương có chút cứng ngắc, không rõ nàng ta đang làm cái gì. Khi hai người cùng nhau ngã vào giường lớn, Lăng Sương mới giật mình ngạc nhiên nhìn thấy Phong Uyển Tư đang nước mắt ràn rụa. Bị đặt ở dưới thân, Lăng Sương cắn môi, không nói được lời nào.
"Lăng Sương, tôi-"
Lăng Sương nhìn Phong Uyển Tư, nàng biết điều này đại biểu cho cái gì. Hai tay chậm rãi nâng lên, vòng lên cổ Phong Uyển Tư, ôn nhu nhìn nàng.
"Uyển Tư, tôi nói rồi, trái tim này, thân thể này đã sớm không thuộc về tôi." Nếu Người nguyện ý, nếu Người muốn, tôi đều cho Người.
Nụ hôn mềm nhẹ cùng với giọt lệ chua xót từng chút từng chút rơi lên thân thể Lăng Sương, như lông vũ nhẹ nhàng hạ xuống, kích thích mọi giác quan, câu nhân vô cùng. Lăng Sương như đứng trên vách đá, thân thể trong suốt như ngọc bị Phong Uyển Tư hôn xuống không ngừng run rẩy, gắt gao cắn chặt môi, cố nén không phát ra thanh âm kì dị.
Càng như vậy, Phong Uyển Tư lại càng là cảm thấy đau lòng, đôi môi của nàng hôn nhẹ lên thân thể Lăng Sương, biểu đạt cho tình yêu của mình, cho lời xin lỗi của mình. Tay phải cũng không nhàn rỗi, một đường thẳng tắp cầm cầm lấy hai khỏa no đủ đẫy đà trước ngực Lăng Sương, ngón tay xoa nắn viên trân châu hồng phấn.
Chỉ là một động tác đã khiến thân mình Lăng Sương liền hóa thành một vũng nước nhỏ, mặt của nàng đỏ lên một mảnh, thân thể bất an vặn vẹo.
Thân thể này chưa bao giờ có người đụng vào, chỉ có Phong Uyển Tư, chỉ có thể là nàng, chỉ có thể cho nàng.
Hai tay không nhanh không chậm chà xát nhu lộng bộ ngực Lăng Sương, cảm giác được nơi đó biến hóa không ngừng. Bàn tay của Phong Uyển Tư chậm rãi di chuyển xuống dưới, cố tình vuốt ve phía trong đùi Lăng Sương.
Tay bỗng chốc cảm thấy ẩm ướt, Phong Uyển Tư không hề nghĩ đến Lăng Sương sẽ mẫn cảm như vậy. Cảm giác được sự ngượng ngùng của người dưới thân, động tác của nàng càng thêm mềm nhẹ. Tay ôn nhu cởi váy dài và quần lót, ánh mắt nhìn về phía khu rừng thần bí chưa bị ai khai phá kia.
Lăng Sương cảm giác được ánh mắt cực nóng của Phong Uyển Tư đang nhìn bộ vị tư mật của mình, tay có ý thức che lại, nhưng bị Phong Uyển Tư cầm lấy, đặt ở hai bên giường. Tuy rằng đang trầm mê trên người Lăng Sương nhưng bộ não của Phong Uyển Tư quả thật tinh tường, nhìn thân thể Lăng Sương mẫn cảm như vậy đã khẳng định đây là lần đầu tiên, nếu chính mình không thể cho nàng hạnh phúc, sẽ không thể tiến vào điểm mấu chốt.
Tay xoa ngực Lăng Sương, môi lạnh chậm rãi dò xét đi xuống, Lăng Sương kinh hãi hô một tiếng, tay ôm lấy đầu Phong Uyển Tư. Phong Uyển Tư nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nàng.
"Không cần......"
Lăng Sương mặt đỏ như cà chua, nàng chưa bao giờ nghĩ tới Phong Uyển Tư sẽ vì nàng mà làm như vậy, chỉ cần đơn thuần đụng chạm, nàng cũng thực vừa lòng. Phong Uyển Tư nhìn nàng, nhìn ánh mắt thẹn thùng, mày nhíu chặt dần dần buông lỏng, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu mà Lăng Sương thật lâu chưa từng gặp qua.
"Tôi nguyện ý."
Tôi nguyện ý...... Một câu, khiến Lăng Sương vốn đã ẩm ướt nay lại càng tràn ra thêm, khí lực trên tay cũng như tan mất, không có một phần ngăn cản, Phong Uyển Tư nhìn nàng cười cười, đầu lại cúi xuống.
Đầu lưỡi đụng vào một chút, thanh ngâm dần dần vang lên, khóe mắt có chút lệ. Tay Lăng Sương bắt lấy ga trải giường, toàn bộ thần kinh đều bị đầu lưỡi của Phong Uyển Tư dẫn dắt, một dòng nhiệt lưu chảy qua toàn thân. Khi Phong Uyển Tư làm cho nụ hoa mẫn cảm của Lăng Sương nở rộ, Lăng Sương buông lỏng ga trải giường, lập tức ôm lấy thân thể Phong Uyển Tư.
"Tư Tư, đừng rời xa......"
Kích tình qua đi, Lăng Sương ở trong lòng Phong Uyển Tư không ngừng co rút run rẩy, Phong Uyển Tư ôm nàng, cắn môi dưới gắt gao ôm nàng. Trong miệng đều là hương vị của Lăng Sương, nước mắt lạnh lẽo từng giọt từng giọt chảy xuống.
Lăng Sương, nếu có thể, tôi muốn trở lại thời trung học, trở lại thời gian vô ưu vô lo trong cuộc sống, thành thành thật thật yêu Người một lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.