Khoảnh khắc ấy, những nghi ngờ về chuyện báo ân dường như lặng lẽ tan biến, thay vào đó là một thứ liên kết sâu sắc và chặt chẽ hơn đang âm thầm sinh sôi giữa hai người.
Nhưng bão tố không vì sự cảnh giác của chúng ta mà trì hoãn.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng mờ mờ, một trận vó ngựa dồn dập cùng tiếng ồn ào đã xé toang sự yên tĩnh của phủ!
Quản gia lăn lộn chạy đến trước chính viện, giọng hoảng loạn thất thố:
“Đại nhân! Phu nhân! Không hay rồi! Kinh Triệu Doãn mang theo một đội lớn quan sai, bao vây trước cổng phủ! Nói… nói là phụng chỉ tra án, muốn mời đại nhân đến hỏi chuyện!”
9. Phong vũ ập đến.
Bốn chữ “phụng chỉ tra án” như sấm sét nổ tung trên bầu trời yên tĩnh lúc bình minh.
Tim ta chìm xuống một cái ầm, theo phản xạ nhìn sang Hứa Tuyên Kỷ.
Nhưng hắnbdường như đã sớm dự liệu, sắc mặt vẫn bình tĩnh như nước, chỉ có nơi đáy mắt loé lên một tia lạnh lẽo sắc bén.
Hắn nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay ta, động tác ổn định, không hề thấy hoảng loạn:
“Không sao, ta đi rồi sẽ về ngay. Nàng ở trong phủ, đóng chặt cửa, bất kỳ ai đến cũng không gặp.”
Sự trấn định của hắn truyền sang ta.
Ta hít sâu, đè xuống nỗi hoảng hốt trong lồng ngực, khẽ gật đầu:
“Ta đợi chàng trở về.”
Hứa Tuyên Kỷ nhìn ta thật sâu, rồi xoay người bước đi.
Dưới ánh sáng ban mai, bóng lưng thẳng như tùng của hắn hiện lên sự quyết đoán, giống như một người có thể một mình giữ vững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-tham-ngo/4913666/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.