Những lời ta vừa nói, vừa chỉ rõ quy củ, vừa tách biệt quan hệ, không để lại bất kỳ sơ hở nào.
Tô Vân Hà mềm oặt ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, ánh sáng hy vọng cuối cùng trong mắt nàng ta cũng tắt lịm, chỉ còn lại trống rỗng tuyệt vọng.
Ta không nhìn nàng ta nữa, cất giọng gọi:
“Vân Tú, tiễn khách. Tô tiểu thư thân thể không khỏe, đưa nàng ấy ra ngoài cho cẩn thận.”
Vân Tú đáp lời bước vào, khách sáo mà cứng rắn “mời” Tô Vân Hà đang thần hồn điên đảo ra khỏi hoa sảnh.
Hoa sảnh lại trở về yên tĩnh, chỉ còn hương trà đã lạnh và những lời kinh tâm động phách ban nãy quẩn quanh không tan.
Ta ngồi một mình bên cửa sổ, lòng rối như tơ vò.
Lời của Tô Vân Hà, bao nhiêu phần thật? Bao nhiêu phần giả? Lại là một cái bẫy được bố trí tinh vi, muốn kéo cả Hứa Tuyên Kỷ xuống nước?
Hay Triệu Tĩnh thực sự đang lâm vào cảnh khốn cùng, bước đường tuyệt vọng?
Ta có nên nói cho Hứa Tuyên Kỷ biết không?
Nếu nói ra, liệu có phá vỡ bố cục của hắn?
Đẩy hắn vào nguy hiểm hơn?
Đêm qua hắn vừa bị người dò xét, hôm nay Tô Vân Hà đã đến cầu cứu, thời điểm này… quả thật quá trùng hợp.
Nếu giấu đi… nhỡ đâu Triệu Tĩnh vì thế mà mất mạng…
Đầu ngón tay ta vô thức vuốt ve chiếc chén sứ lạnh, lòng ta kẹt giữa hai ngả, tiến thoái đều khó.
Mãi đến khi trời sẩm tối, Hứa Tuyên Kỷ mới trở về phủ.
Hôm nay trông hắn mệt mỏi hơn thường ngày, giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-tham-ngo/4913665/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.