Trong đình, đối diện đứng đó… lại chính là Triệu Tĩnh và Tô Vân Hà.
Triệu Tĩnh quay lưng về phía chúng ta, thân hình căng cứng, giọng mang theo giận ý bị đè nén và sự không kiên nhẫn:
“… Nàng vừa đi tìm nàng ấy nữa sao? Vân Hà, ta nói rồi, chuyện này đã kết thúc rồi, nàng cần gì cứ mãi gây chuyện!”
Tô Vân Hà ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, giọng tủi thân đến run run:
“Tĩnh ca ca, thiếp chỉ là trong lòng áy náy không yên… Nếu không vì thiếp, chàng cũng sẽ không nghĩ ra hạ sách này, Chu tiểu thư cũng sẽ không… Nay nàng ấy đã gả cho người khác, chàng thực sự cam lòng sao? Chúng ta…”
“Im ngay!”
Triệu Tĩnh đột ngột ngắt lời nàng, bỗng cất cao giọng, rồi lập tức nhận ra thất thố.
Hắn cố ép xuống, mang theo mệt mỏi và cảnh cáo:
“Hạ sách gì? Đó chỉ là tai nạn! Sau này chớ nói linh tinh! Còn về nàng ấy…”
Hắn ta khựng lại, giọng trầm thấp, mơ hồ không rõ:
“… Nàng ấy đã không còn nhớ, lại đã gả đi… thì… mỗi người một đời an ổn.”
Ta nấp sau bụi trúc, ngón tay đột nhiên siết chặt, móng tay đ.â.m sâu vào lòng bàn tay.
Hạ sách? Tai nạn?
Dù ta đã sớm đoán được chân tướng, nhưng nghe kẻ trong cuộc gần như tự mình thừa nhận… luồng hàn ý ấy vẫn tức khắc xộc thẳng lên tứ chi, lạnh thấu xương tủy.
Thì ra mạng của ta, trong mắt hai người đó, lại rẻ mạt đến vậy sao!
Vì một cái “món quà săn bắn”, vì cầu một nụ cười của giai nhân?
Một bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-tham-ngo/4913662/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.