Hắn nghiêng đầu, rất nhanh liếc qua ta một cái, trong ánh mắt vậy mà mang theo một chút… hàm ý muốn được khen? Ta bị ánh nhìn hiếm thấy ấy làm cho khựng lại, theo bản năng khẽ cong khóe môi, nâng chén trà lên, mượn động tác nhấp trà để che đi nụ cười vô thức lộ ra.
Nhờ chuyện này, trong tiệc không còn ai dám dễ dàng thử thăm dò vị tân khoa Thám Hoa có vẻ ngoài ôn hòa kia nữa.
Mà giữa ta và Hứa Tuyên Kỷ, cái khoảng cách vô hình, vi diệu ấy, cũng tựa như theo một cái nắm tay, một nụ cười, lặng lẽ tan đi đôi chút.
Đến giữa buổi yến, khách khứa lục tục rời bàn đi thưởng cảnh trong vườn.
Ta được nha hoàn đi theo hầu hạ thay y phục, rửa tay.
Khi đi ngang một thửa mẫu đơn, lại bị người chặn đường.
Là Tô Vân Hà.
Nàng ta mặc một bộ váy vàng nhạt mềm mại, đứng đó như liễu yếu trước gió, mắt hoe đỏ, nhìn ta muốn nói lại thôi, bộ dáng vô cùng đáng thương.
“Chu… Hứa phu nhân.”
Giọng nàng ta mềm mại, mang theo nghẹn ngào.
Ta dừng chân, bình tĩnh nhìn nàng ta:
“Tô tiểu thư có chuyện gì?”
Tô Vân Hà bước lên một bước, lệ tràn bờ mi, đột nhiên quỳ xuống muốn dập đầu:
“Hứa phu nhân, ta xin lỗi người! Buổi săn xuân hôm ấy, nếu không phải vì ta… Tĩnh ca ca cũng sẽ không… làm hại người ngã ngựa bị thương, còn mất cả ký ức… Tất cả đều là lỗi của ta!”
Vân Tú theo sau ta lập tức biến sắc, đang muốn tiến lên.
Ta lại giơ tay khẽ ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-tham-ngo/4913661/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.