Vệ Trăn lắc đầu, cười nói: "Không sao đâu, lúc đó con đồng ý đi chơi với huynh ấy cũng vì con ở trong lều buồn chán, nhưng giờ con có thể sớm về cung với phụ vương mẫu hậu, cũng không có gì tiếc nuối cả."
Ngụy Vương khẽ thở dài một tiếng. Con gái đôi khi quá hiểu chuyện cũng khiến người ta đau lòng, Ương Ương hồi nhỏ đã cùng họ chịu khổ, nên mới hình thành tính cách hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy, không muốn làm phiền họ.
Ngụy Vương nói: "Xem Ương Ương nhà chúng ta thế này, hình như có ấn tượng không tệ với hắn, vậy lang quân nhà họ Kỳ đối xử với con có tốt không?"
"Con khá thích huynh ấy." Vừa nhắc đến cậu, hai bên má Vệ Trăn liền hiện ra lúm đồng tiền cười: "Huynh ấy rất tốt. Hôm qua đích thân băng bó cho con, lại đỡ con lên ngựa, ở bên cạnh hộ tống con."
Sự yêu thích của trẻ con thuần khiết không pha tạp, đến không có lý do, đều xuất phát từ cảm giác đầu tiên, tự nhiên cũng khác với tình yêu của người lớn.
Ngụy Vương thấy con gái vui vẻ tự nhiên cũng vui lây, giơ tay vuốt ve đầu con gái: "Sau này hai đứa vẫn còn cơ hội gặp lại mà."
Vệ Trăn "ừm" một tiếng, đang định chui vào lòng Ngụy Vương thì nghe thấy tiếng gọi từ ngoài xe: "Thiếu chủ!"
Ban đầu cô còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng tiếng vó ngựa ngày càng gần, cô lập tức vén rèm tre lên, thò đầu ra ngoài cửa sổ.
Trên đồng cỏ bao la, xuất hiện bóng dáng chú tuấn mã trắng như tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803086/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.