Ban đầu hai người cho rằng là bánh xe ngựa cán phải đá, khiến chiếc rương trong xe bị xóc nảy.
Tuy nhiên, sau khi xe ngựa chạy ổn định một đoạn, chiếc rương lại kêu "đùng đùng" một tiếng nữa, người phụ nữ xinh đẹp mặt mày tái mét, vội vàng đứng dậy trốn sau Ngụy Tế, Ngụy Tế vỗ vỗ tay nàng đang đặt trên vai mình, nghi ngờ đưa tay về phía chiếc rương.
Chàng từ từ cúi xuống, định mở nắp rương, ngay sau đó, chiếc rương đã được người từ bên trong mở ra. Giữa đống lụa là gấm vóc đầy ắp, có một tiểu nữ lang mặc y phục lộng lẫy đang ngồi. Nàng mặt đỏ bừng, quay đầu lại: "Phụ vương, mẫu hậu."
Ngụy Vương hậu ngạc nhiên, tiến lên: "Ương Ương! Sao con lại trốn ở đây?"
"Phụ vương và mẫu hậu đều đi rồi, để nữ nhi một mình trong cung, nữ nhi cũng muốn đi cùng người đến Sở quốc."
Tiểu nữ lang tám chín tuổi, trên đầu cài trâm cài tóc và tua rua rủ xuống, làm cho đôi mắt linh động chứa chan tình cảm, tinh xảo như người trong tranh.
Nàng cảm nhận được ánh mắt của Ngụy Tế, sờ sờ chiếc trâm cài tóc, nở nụ cười ngọt ngào với hai người: "Phụ vương, mẫu hậu, xe ngựa của chúng ta đã rời khỏi kinh đô một thời gian rồi, dù sao cũng không thể bắt con quay về được."
Ngụy Tế cúi đầu nói: "Vậy con cố tình trốn ở trong đó, đợi đến lúc này mới ra? Con đã nghe được bao nhiêu lời của phụ vương và mẫu hậu?"
Vệ Trăn khẽ cong môi: "Con nghe thấy người nói không nỡ xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803082/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.