Đoàn người của họ rời khỏi kinh đô Tấn quốc, nhưng không ngờ thiếu chủ lại đột nhiên dừng lại giữa đường, nhất thời mọi người đều bối rối.
Kỳ Triệt cúi đầu, nhìn sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve.
Nàng từng hỏi hắn có muốn đưa nàng đi không, hắn tự biết hậu quả sẽ thế nào, nhưng nếu hắn bỏ đi, nàng sẽ phải ở trong cái lồng mà nàng nói là nuốt chửng xương m.á.u của nàng cả đời, và kiếp này hắn sẽ không bao giờ có thể gặp lại nàng nữa.
Trên đời này sẽ không còn một cô nương nào như vậy, khi hắn cùng đường mạt lộ, nàng đã an ủi, giải tỏa cho hắn, đàn cho hắn những khúc nhạc Sở địa.
Hắn dùng sức siết chặt sợi dây chuyền, ngẩng đầu nhìn dãy núi phía trước.
Mọi người đang định hỏi lại, nhưng thấy thiếu niên giật dây cương, quay đầu ngựa lại.
Trên con đường phía sau họ, truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Một cỗ xe ngựa tiến vào tầm mắt của họ, khi rèm xe được vén lên, thiếu nữ bước ra khỏi xe, bốn phía đều im lặng như tờ.
Màn đêm đen kịt buông xuống, tia nắng tàn cuối cùng cũng vụt tắt, trong tầm mắt của Kỳ Triệt, thiếu nữ khoác áo choàng lông cáo trắng, vén vạt váy lao về phía hắn không chút do dự.
Đôi mắt nàng sáng ngời, như có một ngọn lửa bùng cháy: "Kỳ Triệt!"
Gió đêm gào thét, hắn thúc ngựa lao về phía nàng, áo choàng lông cáo của thiếu nữ tung bay theo bước chân, khi hắn phóng ngựa đến trước mặt nàng, vươn tay về phía nàng, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803079/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.