Cơ Cầm không biết mình còn có thể làm gì cho chàng, chỉ cảm thấy chút không khí tươi mới trong lồng n.g.ự.c đang từ từ trôi đi.
Chàng nhìn nàng, khẽ nói: "Nếu nàng không phải Công chúa Tấn quốc thì tốt biết mấy."
Nàng sững sờ, khoảnh khắc đó nàng dường như nhận ra điều gì đó, hai tay nàng khẽ run rẩy: "Kỳ Triệt, sau khi chàng đi, qua mùa xuân năm sau, phụ vương chắc sẽ gả ta đi."
Chàng nói: "Nàng hãy đi nói với người là nàng không muốn gả, Tấn Vương yêu thương nàng, sẽ không ép nàng làm điều nàng không muốn."
"Người sẽ không nghe ta, chuyện phụ vương đã quyết định, không ai có thể thay đổi được."
Chủ đề này họ đã nói đi nói lại quá nhiều lần, Cơ Cầm ngừng lời, không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa.
Im lặng rất lâu, lời nói của chàng trở nên khó khăn: "A Cầm, ta ở lại nữa, đối với nàng và đối với ta đều không phải là điều tốt. Ta không muốn làm chậm trễ nàng."
"Vậy nên chàng mới rời đi?" Cơ Cầm nhìn đôi mắt của người trước mặt: "Chàng cũng thích ta đúng không?"
Nàng dùng từ "cũng", nhìn thấy vẻ giằng xé trong mắt chàng khi nghe câu nói đó, giọng nàng khẽ run: "Từ nhỏ đến lớn, ta đều nghe lời phụ vương, chưa từng thực sự phản kháng điều gì. Kỳ Triệt, nếu ta muốn đi cùng chàng, chàng có bằng lòng đưa ta đi không?"
Nhưng nếu nàng rời đi, hậu quả ra sao thì không cần nói cũng rõ.
Kỳ Triệt lắc đầu nói: "Nàng là Công chúa, theo ta sẽ không biết ngày mai ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803078/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.