Hắn ngẩng đầu lên: "Có gì mà trách tội? Là bọn họ bắt nạt nàng, nên nàng trả thù thế nào cũng được. Ta chỉ lo cho nàng, sợ nàng sẽ gây ra rắc rối không đáng có."
Lồng n.g.ự.c nàng vang vọng tiếng vọng lớn, rất lâu sau, nàng vẫn không kìm được hỏi: "A Huynh chăm sóc ta như vậy, là vì lòng thương hại, đúng không?"
"Đúng," hắn gần như thốt ra ngay: "nhưng A Thư, không phải ai ta cũng thương hại."
Lạc Thư không thể diễn tả cảm giác đó, giống như được người khác nâng niu trong lòng bàn tay. Để tự bảo vệ mình, nàng dựng toàn bộ gai nhọn lên như một con nhím, nhưng hắn lại không hề sợ bị gai của nàng làm tổn thương, nói rằng sẽ bảo vệ nàng.
Hắn nói: "Phụ thân nàng là bộ hạ của nhà họ Tả ta, từ khi nàng bước chân vào cửa nhà họ Tả, ta đã coi nàng như người cần phải chăm sóc cả đời. Chuyện hôm nay ta sẽ giúp nàng xử lý tốt, dù thế nào đi nữa, A Huynh cũng sẽ đứng về phía nàng, nhưng cũng xin A Thư hãy tin A Huynh, có chuyện đừng giấu giếm nữa, A Huynh sẽ không để nàng phải chịu ấm ức nữa đâu."
Nàng nức nở thành tiếng, ôm chặt lấy hắn: "Ca ca."
Mùa đông đến mùa hè, xuân đi thu đến. Khi hoa đào nở rộ ở hậu viện vào mùa xuân, hắn sẽ gảy một khúc nhạc mới, còn nàng sẽ nhảy vũ điệu mới học cho hắn xem.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803068/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.