Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Lạc Thư ngẩng đầu lên, từ xa đã thấy một bóng người cao gầy.
"Phu nhân, Thừa tướng đã về."
Lạc Thư từ từ buông nôi ra, vừa định đứng dậy, Tả Doanh đã mấy bước đi đến bên giường, tay đặt lên vai nàng: "Không cần đứng dậy đón, A Thư cứ ngồi đi."
Lạc Thư khẽ cười, tay đặt lên tay hắn: "Hôm nay lại về giờ này, đã dùng bữa trong cung chưa?"
Tả Doanh vén áo ngồi xuống bên giường, đứa bé trong nôi không biết tỉnh từ lúc nào, mở to đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn Tả Doanh.
Hắn đưa tay bế đứa bé lên, cười quay đầu nói: "Chưa, hôm nay chính vụ không ít, Quân thượng và Vương hậu lại giữ ta lại một lúc, gọi ta cùng dùng bữa, nhưng nghĩ đến nàng nói đợi ta về, nên vẫn từ chối Quân thượng, để A Thư đợi lâu rồi, A Thư đã dùng bữa chưa?"
Lạc Thư lắc đầu, nhìn hắn bế con trai lên trêu đùa, không khỏi nở nụ cười: "Ta đang đợi A huynh."
Vừa dứt lời, có hộ vệ từ ngoài đi vào, hai tay bưng một cái hộp đưa đến trước mặt Lạc Thư. Lạc Thư không hiểu, Tả Doanh ra hiệu Lạc Thư mở ra xem.
"Đây là trang sức trâm cài hoa Vương hậu ban thưởng cho nàng, kiểu dáng này là do người tự vẽ, đặc biệt chế tác một bộ cho nàng."
Lạc Thư cẩn thận vuốt ve món trang sức, đậy hộp lại: "Nhớ khi ta mới đến Vương đô, Vương hậu đã đặc biệt sai người đưa cho ta rất nhiều t.h.u.ố.c an thai, sau này khi ta vào cung yết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803066/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.