Sắc mặt Cảnh Hằng biến đổi: "Các ngươi dùng ta làm con tin, dễ hơn nhiều so với việc tốn bao công sức công phá thành trì."
Kỳ Yến nói: "Chưa chắc. Sở Vương không nhớ, đệ đệ của ngươi đã lên ngôi như thế nào sao? Dưới trướng hắn có không ít người nghe lệnh ta, ngươi c.h.ế.t rồi, người thức thời ở Sở quốc, tự khắc sẽ có người dâng thành trì bằng hai tay."
Vệ Trăn nói: "Sở Vương vẫn còn ôm ảo tưởng, cho rằng mình sống sót qua được, là có thể đông sơn tái khởi? Chỉ có Sở Vương bị xử tử tại chỗ, ta mới có thể vĩnh viễn trừ hậu họa. Nhưng nếu tha cho ngươi như vậy, tội nghiệt trên người ngươi lại không rửa sạch được. Vậy thì hãy để người khác gánh chịu cùng ngươi, ta sẽ đối đãi thật tốt với mẫu hậu của ngươi, không chỉ bà ta, mà còn cả phụ vương của ngươi, ta sẽ cho người đào mộ Sở Vương, kéo xác y ra, để đệ đệ ta tự mình dùng roi hành xác y, những gì các ngươi nợ mẫu thân ta, đều phải trả lại cho bà ấy!"
Bốn chữ "dùng roi hành xác" quá chói tai, mặt Cảnh Hằng tức giận đến vặn vẹo: "Vệ Trăn, ngươi dám muốn đào lăng Sở Vương ta?"
Mặt Vệ Trăn vẫn còn mang theo nụ cười: "Tội nghiệt phụ thân ngươi gây ra khi còn sống, dù y có xuống mồ rồi, cũng phải trả lại cho Vệ phu nhân."
Người c.h.ế.t sau khi c.h.ế.t bị kéo ra đ.á.n.h roi, thân thủ dị xứ, là một sự sỉ nhục lớn, điều này là đạp đổ phẩm giá của toàn bộ Sở Vương thất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803032/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.