Đoàn người của họ tiến vào Tấn Cung, cung nhân đưa Vệ Trăn đến điện của Cơ Uyên, không lâu sau, cung nhân bưng khay dâng lên quần áo sạch sẽ: "Hôm nay Điện hạ sẽ đi lăng mộ vương gia ngoại ô kinh thành, ước chừng phải đến chập tối mới về. Công chúa thay quần áo trước rồi đợi nhé."
Vệ khẽ nói: "Giúp ta lấy một cái bồ đoàn đến đây."
Hoạn quan ngẩn người, Vệ Trăn nói: "Hôm nay Đại vương hạ táng, trước đây ta chưa từng thủ linh cho người, hôm nay ta sẽ vì Đại vương mà quỳ thêm một lát."
Khuôn mặt thiếu nữ trắng như ngọc, ánh mắt đong đầy bi thương, hoạn quan thấy vậy, đáp một tiếng "Vâng", rồi lặng lẽ lui ra.
Trời tối sầm, mưa không ngừng rơi, Vệ Trăn hướng về phía lăng mộ vương gia phương Nam mà quỳ lạy, lòng nàng dần dần lắng đọng trong tiếng mưa ồn ào.
Đến chập tối, cuối cùng bên ngoài điện cũng truyền đến tiếng bước chân, Vệ Trăn chậm rãi mở mắt, nhìn thấy cung nhân thu ô, người đàn ông cao lớn từ ngoài điện bước vào.
Hoạn quan bước lên, cầm khăn bông lau nước cho hắn, Cơ Uyên quay đầu lại, cúi nhìn thiếu nữ đang quỳ trên bồ đoàn, ôn tồn hỏi: "Loan Đài cháy, Công chúa có bị thương không?"
Vệ Trăn ngẩng đầu lên, cười nói: "Điện hạ giam giữ ta ở Loan Đài, không cho ta bước ra khỏi Loan Đài nửa bước, nhưng khi ta gặp nguy hiểm lại lộ ra vẻ quan tâm, rốt cuộc là vì thật lòng lo lắng cho ta, hay vì thân phận ta là Nguỵ Công chúa mà lo lắng?"
Cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802973/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.