Nàng liền đặt tay lên bụng cung kính lui ra.
Tiếng khóa cửa vang lên, Vệ Trăn cụp mắt xuống, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Loan Đài bốn mặt đều bao quanh bởi cây cối, phía dưới có hàng chục binh lính canh gác, nếu muốn rời khỏi đài cao thì chỉ có một chiếc cầu thang đó, ngoài ra không có cách nào khác. Vệ Trăn bị khóa bên trong, nếu muốn trốn thoát, độ khó chẳng khác nào lên trời.
Thay vì nói đây là nơi nàng ở tạm, chi bằng nói đây là nhà tù giam cầm nàng.
Nàng siết chặt ngón tay vào mép cửa sổ, khuôn mặt đón gió nhẹ. Nàng luôn có thể nhanh chóng bình tĩnh lại khi đối mặt với khó khăn.
Vừa rồi nửa mê nửa tỉnh, nàng nghe thấy cung nhân nói, sau khi Tấn vương hạ táng, trong cung sẽ tổ chức hôn lễ của nàng và Cơ Uyên.
Quân vương băng hà, thiên hạ đều phải chịu tang, nhưng nếu thời gian chịu tang lấy ngày thay tháng, vậy thì ngày cưới của họ chắc chắn sẽ không còn bao lâu nữa. Nàng phải nhanh chóng tìm cách rời đi.
Nhưng dù nàng có thể tạm thời thoát khỏi Loan Đài này, đến Nguỵ quốc vẫn còn một đoạn đường, bất cứ lúc nào cũng có thể bị quân truy đuổi bắt lại, đến lúc đó, chỉ đổi lại sự giam giữ nghiêm ngặt hơn của Cơ Uyên đối với nàng.
Trừ khi có cách nào đó khiến Cơ Uyên buông bỏ cảnh giác, hay nói cách khác, khiến hắn tự nguyện đưa nàng về Nguỵ quốc.
Vệ Trăn gõ ngón tay lên bệ cửa sổ suy tư, trời dần tối, ẩn hiện có dấu hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802972/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.