Ánh mắt Tấn Vương mang theo sự dò xét lạnh lùng, trán Vệ Trăn lấm tấm mồ hôi.
Giọng ông ấy vang vọng trong đại điện: "Nghĩ kỹ rồi, nói rõ ràng với quả nhân."
Trong điện tĩnh lặng như tờ, ngay cả tiếng tuyết rơi trên cành cây cũng tạo ra tiếng vọng lớn trong điện.
Dưới ánh nhìn của Tấn Vương, Vệ Trăn nhẹ giọng nói: "Hài nhi và Kỳ tướng quân đều là người Sở, quan hệ coi như không tệ, thiếu tướng quân trên đường hộ tống đã chăm sóc hài nhi rất nhiều."
Tấn Vương dựa lưng vào, không nói một lời, đó là sự không hài lòng tột độ với câu trả lời này.
"Giao tình của ngươi với hắn, có thể khiến hắn không màng sống c.h.ế.t lao lên cứu ngươi sao?"
Vệ Trăn nói: "Nhưng thiếu tướng quân luôn có lòng tốt, đối xử với người khác chân thành, năm xưa ở Sở quốc, hài nhi cũng từng suýt bị hổ dữ làm bị thương trong rừng, lúc đó nhờ ơn thiếu tướng quân liều mình cứu giúp."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Tấn Vương nói: "Vậy nên năm xưa ở Sở quốc, quan hệ của hai người đã không bình thường rồi sao?"
Vệ Trăn lắc đầu, lập tức rời khỏi giường, quỳ xuống trước Tấn Vương.
Nàng cúi mình sát đất, rồi lại đứng thẳng dậy, trang sức trên tóc mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802887/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.