Vệ Trăn lấy khăn tay ra, muốn lau vết m.á.u cho hắn, nhưng lại nhớ ra đây vẫn còn là trước mặt mọi người, tay lại rụt về.
Chàng trai trẻ đứng chắn trước nàng, thân hình thẳng tắp như kiếm, mang lại cảm giác vô cùng an toàn.
Máu nhỏ tí tách không ngừng dọc theo lưỡi kiếm, rơi xuống đất.
Khoảnh khắc này, hắn dường như không còn là thiếu niên, mà là một người đàn ông có thể mang lại cảm giác an toàn cho người khác.
"Kỳ tướng quân!"
"Kỳ tướng quân đã c.h.é.m c.h.ế.t con gấu đó!"
Kỳ Yến khẽ gật đầu về phía Cơ Uyên đối diện, cảm ơn hắn đã b.ắ.n mấy mũi tên vào con gấu lúc nãy, nếu không thì con mãnh thú đó cũng không thể c.h.ế.t nhanh như vậy.
Cơ Uyên đặt cung tên xuống, đi về phía Tấn Vương.
"Tay Đại Vương bị thương rồi, mau đi gọi y công."
Vệ Trăn bước đến, thấy m.á.u tuôn ra từ cánh tay Tấn Vương: "Bị thương lúc nào vậy?"
Lúc nãy Tấn Vương ném kiếm cho Kỳ Yến vẫn còn bình thường, Vệ Trăn nhớ lại lúc trước mình đã đẩy Tấn Vương ra, nghe thấy tiếng vải xé, còn tưởng không sao, hóa ra là lúc đó bị gấu vồ trúng sao? Khuôn mặt Vệ Trăn đầy vẻ lo lắng, nhưng Tấn Vương lại bình tĩnh, tay đặt lên tay nàng, nhẹ nhàng an ủi: "Quả nhân không sao."
Thị vệ đỡ Tấn Vương đến một gian điện phụ để chữa thương, sau khi y công vào trong, cửa điện liền đóng lại.
Đêm giao thừa hôm nay xảy ra sự cố lớn như vậy, Cơ Trì e rằng khó thoát khỏi trách nhiệm.
Các vương tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802886/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.