Mi mắt Vệ Trăn khẽ rung động, mím môi không nói.
Hắn buông cổ tay nàng ra, thở dài một tiếng: "Ân tình của Đại tiểu thư, chi bằng để lần sau trả vậy."
Vệ Trăn lập tức kéo hắn lại: "Muốn."
Hơi thở hắn phả tới, Vệ Trăn ngẩng cằm lên, nghe thấy hắn khẽ cười một tiếng.
Vệ Trăn xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu, nói: "Không được cười."
Hắn đặt cằm vào hõm cổ nàng, nhướng mày nói: "Nụ hôn ngày hôm qua, ta còn chút thương hoa tiếc ngọc, hôm nay thì không rồi, Vệ Đại tiểu thư thật sự đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng chưa?"
Vệ Trăn gật đầu.
Ngay sau khi nàng gật đầu, vai hắn đè xuống, theo sau là nụ hôn nóng bỏng, ùa đến tựa như bão táp mưa sa, không cho nàng chút kháng cự nào.
Hơi thở nàng bị cướp đi, gần như không thở nổi, như con cá mắc cạn.
Bên ngoài điện mưa như trút nước, bên trong điện cũng là một trận mưa rào.
Ngón tay nàng cuộn lại, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay, đau nhói, rồi bị tay hắn từ từ, mạnh mẽ bẻ ra.
Hai người hôn nhau càng lúc càng say đắm, giữa môi lưỡi tràn ngập sự ngọt ngào tột độ, hắn vươn cánh tay dài, quét đổ bộ trà cụ trên bàn.
"Choang" một tiếng, chén trà rơi xuống đất, vang lên âm thanh trong trẻo trong đại điện.
Đợi đến khi môi tách rời, trong mắt nàng đã nổi lên một lớp sương mỏng.
Vệ Trăn khẽ thở dốc, lúc này trên giường truyền đến tiếng động, dường như là tiếng ai đó trở mình.
Tiếng động này khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802861/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.