Trong cảnh tiên mây mù giăng lối, tiếng nước róc rách giữa núi non, thần nữ lội nước bước ra, mây mù tan đi, nàng đi về phía hắn, đè hắn lên tảng đá bên suối, khẽ c.ắ.n yết hầu hắn.
Tiếng nước trong mơ, trùng khớp với tiếng nước bên tai lúc này.
Thần nữ trong mơ, giao hòa với khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ trước mắt.
Kỳ Yến cúi đầu, thì thầm vào tai nàng một câu.
Môi Vệ Trăn run rẩy. Hắn bảo nàng hôn hắn, gọi hắn là Kỳ Lang, gọi ba lần.
Vệ Trăn hồi lâu không chịu mở miệng, từ trước đến nay nữ nhi gia chỉ khi yêu mến nam tử mới dùng chữ "lang" để xưng hô.
Nhưng hắn lại bảo nàng vừa c.ắ.n yết hầu hắn, vừa gọi hắn như vậy.
Khi hắn lại một lần nữa đến gần, nàng nâng tay ôm lấy cổ hắn, nàng thực sự không hiểu, tại sao Kỳ Yến lại có sở thích này. Nàng liền nghĩ, đây cũng là một trong số ít những ký hiệu khác thường giữa nam và nữ.
Hành động này, ám muội đến mức vượt quá giới hạn.
Môi nàng khẽ chạm vào cổ hắn, trong miệng khẽ thốt ra một tiếng: "Kỳ lang."
Yết hầu hắn dưới cái c.ắ.n nhẹ của nàng, bắt đầu không ngừng run rẩy, lên xuống lăn tròn.
Bàn tay lớn của hắn nhẹ nhàng ôm lấy gáy nàng, không cho nàng rời đi.
Một lúc lâu sau, Vệ Trăn cảm nhận được chuyển động của yết hầu hắn, ngẩng đầu khỏi hõm cổ hắn, lông mi run rẩy nói: "Được chưa?"
Kỳ Yến nói: "Hôm qua chúng ta ở trong rừng bao lâu?"
Là cả một buổi chiều.
Lời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802860/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.