Hai người cưỡi chung một ngựa, quay trở về. Lần này trên ngựa, Kỳ Yến trực tiếp ôm lấy nàng, động tác của hắn đã không còn sự câu nệ như lúc đến. Nhưng Vệ Trăn lại cảm thấy gò bó khắp người, dù đã làm những chuyện chỉ có người yêu mới làm, vẫn thấy không quen.
Nàng nắm chặt dây cương, tự an ủi trong lòng, từ trước đến nay chuyện nam nữ, nên là đàng trai chủ động một chút, vậy nàng ngại ngùng một chút cũng không sao.
Đợi đến khi trở về điểm ban đầu chia tay với Công Tôn Nhàn và Cơ Ốc, hai người kia vẫn đang vui vẻ trong rừng, không thấy tăm hơi. Vệ Trăn xuống ngựa, tùy tiện đi đến một gốc cây ngồi xuống, ôm mặt chờ họ quay về.
Chẳng mấy chốc, một chấm đen xuất hiện trong khu rừng phía xa. Vệ Trăn thấy hai người họ cưỡi ngựa sánh vai nhau, ngựa của họ còn kề sát vào nhau.
Công Tôn Nhàn phát hiện ra Vệ Trăn, vội vàng kéo giãn khoảng cách với Cơ Ốc.
Cơ Ốc kéo cương ngựa dừng lại, nhìn thấy Vệ Trăn, hỏi: "Công chúa sao vậy, sắc mặt lại đỏ bừng thế này?"
Vệ Trăn đưa tay sờ mặt, còn đang nghĩ cách thoái thác thì Kỳ Yến đã nói: "Cửu Điện hạ đưa Công Tôn tiểu thư đi, để lại Công chúa một mình, Công chúa ở cùng thần không mấy vui vẻ, nàng đã đợi ở đây từ sớm rồi."
Cái tài nói dối trắng trợn như thế này khiến Vệ Trăn tự thấy hổ thẹn.
Nàng nói: "Ừm…"
Cơ Ốc vội vàng xin lỗi, có vẻ rất ngượng ngùng, vừa hỏi Kỳ Yến: "Công chúa vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802854/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.