Hắn đang dùng hành động để trả lời câu hỏi vừa rồi của nàng: Nếu bị phát hiện thì sao? Nếu đã không thể thoát được, chi bằng cứ tiếp tục hôn. Nhưng nếu không bị phát hiện, chi bằng lúc này cứ tận hưởng thêm một chút.
Hắn ngang nhiên đè nàng xuống cỏ hôn, trời đất bao la, biển cỏ xanh mướt, không ai biết góc nhỏ này, nàng và hắn đang hẹn hò, đang tư thông, đang ôm hôn hết lần này đến lần khác.
Đợi đến khi môi hai người tách ra, má Vệ Trăn đỏ bừng, cả người như vừa đi qua nước nóng. Nàng thở hổn hển trong vòng tay hắn, nghe thấy tiếng tim đập thổn thức trong không khí, đã không còn phân biệt được đó là của hắn, hay của chính mình.
Kỳ Yến đưa tay giúp nàng chỉnh lại những sợi tóc mai, nhưng nàng né tránh. Mãi một lúc sau, nàng mới dần hồi phục.
"Hai con ngựa kia đã đi rồi sao?"
Kỳ Yến nói: "Đi rồi, không phát hiện ra chúng ta."
Vệ Trăn "ừ" một tiếng, từ từ ngồi dậy, nhìn thấy đôi mắt hắn tối sẫm, vẫn còn vương vấn d.ụ.c vọng.
Nàng quay mặt đi, muốn tránh ánh mắt hắn, nhưng đập vào mắt lại là những cọng cỏ bị họ đè bẹp.
Đầu Vệ Trăn rối như tơ vò, tay vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng, một làn gió mát ùa đến, phần nào làm dịu đi sự nóng bừng trong lòng nàng.
Sự ngượng ngùng dâng lên trong lòng, nàng không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa, nói: "Chúng ta đi thôi."
Kỳ Yến khàn giọng: "Ừ."
Hai người đứng dậy từ bãi cỏ, bước chân Vệ Trăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802853/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.