Tấn Vương nheo mắt: "Ngươi vì sao lại nghĩ, hai vị vương tử Sở quốc, nhất định sẽ đến cầu viện quả nhân, mà không đi cầu viện Ngụy Vương hay Tề Vương?"
Kỳ Yến ngẩng đầu: "Nếu thần là vương tử Sở quốc, nhất định chỉ đến cầu viện Tấn Vương, một là để thể hiện thành ý, hai là Tấn quốc có thực lực mạnh nhất, tự nhiên ai có được sự giúp đỡ của Tấn quốc, người đó sẽ có lợi thế tuyệt đối trong cuộc tranh giành vương vị."
"Đại Vương cứ chờ xem, thần tin rằng mật hàm của Sở Thái tử và Sở Thất Điện hạ, rất nhanh sẽ đều được đưa vào kinh đô." - Kỳ Yến khóe môi cong lên cười nói.
Tấn Vương không nói gì, ngón tay gõ nhịp vào tay vịn ghế. Ban đầu cứ nghĩ người trước mắt này, cũng giống như phụ thân hắn, chỉ là một kẻ thô lỗ chỉ biết đ.á.n.h trận, nhưng không ngờ hắn lại giống một mưu sĩ lạnh lùng, sở hữu tham vọng tuyệt đối và d.ụ.c vọng mãnh liệt. Có thể thống lĩnh toàn cục, nhìn xa trông rộng, nhưng lại không vội vàng, từng bước từng bước mưu tính.
Tấn Vương cảm thấy một cảm giác nhiệt huyết đã lâu không có.
Quân Tấn đã cất binh khí vào kho, dưỡng tinh thần mấy năm, chờ đợi chính là cơ hội đó.
Khoảnh khắc này, ông cảm thấy mình chưa bao giờ gần mục tiêu đó đến thế.
Khi bốn phương đều loạn, thiên hạ này rất nhanh sẽ đều nằm gọn trong tay Tấn quốc.
Tấn Vương hiểu rõ, kế sách mà Kỳ Yến dâng lên hôm nay, chính là "đầu danh trạng" của hắn, thể hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802844/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.