"Đại nhân có tài cán gì mà lọt vào mắt ta, đại nhân tự mình không rõ sao? Văn thì vào Tấn quốc làm tể tướng, mưu thì khuấy động thiên hạ. Tài năng của bậc đại trượng phu, sao có thể mãi bị kẹt ở vũng cạn, chỉ chịu nhục ở đây?"
Ánh mắt thiếu niên từ trên cao nhìn xuống, trong đó nóng bỏng rực lửa, nhưng không hề kiêu ngạo chút nào, lại khiến người ta cam tâm cúi đầu trước hắn.
Tả Doanh nâng tay, từ từ vén vạt áo cổ áo, hình xăm chữ "Tù" trên cổ lộ ra dưới ánh sáng.
"Tướng quân, từ khi đến nơi này, tính cách của ta đã bị mài mòn, bao năm nay chỉ cầu mong được sống sót qua ngày, tướng quân muốn ta lên phía Bắc rời khỏi chốn tù đày, chẳng khác nào muốn lấy mạng ta."
Hắn chắp tay hành lễ một lần nữa, khập khiễng bước đi với cái chân phải chưa lành, bước thấp bước cao trở về.
"Nhưng thiên hạ này là của ai, tội thần là do ai định?"
Phía sau vang lên tiếng của Kỳ Yến. Bước chân của Tả Doanh chậm lại, Kỳ Yến đã đến bên cạnh hắn.
Kỳ Yến nói: "Ngài ẩn mình bao năm nay, không phải là vì muốn báo thù cho Tả gia sao? Không phải một ngày cũng không quên nỗi nhục đã chịu, muốn đón dưỡng muội bị Sở Vương đưa đến nước khác làm thị thiếp của ngài về sao?"
"Sở Vương đã phụ Tả gia ngài, vậy thì ngài hãy lật đổ hắn."
Thân thể Tả Doanh cứng đờ.
Hắn từ từ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt kia.
Kỳ Yến mặc y phục gọn gàng, thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802809/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.