Kỳ Triệt hồi thần: "Ngoại tổ con có thể tranh bá thiên hạ, dưới tay không thiếu tướng sĩ tài ba, ông ấy ghét tất cả những kẻ đạp lên ranh giới của ông ấy mà làm việc, vì vậy bất kể con có quan hệ gì với Công chúa hòa thân, tốt nhất con nên đoạn tuyệt hoàn toàn với nàng trước khi đến Tấn quốc."
"Kỳ Yến, con và nàng ta căn bản không có tương lai."
Sấm mùa hè vang dội một tiếng, điện xẹt x.é to.ạc bầu trời mây đen.
Gió lạnh thổi tan câu nói này, những cuốn sách tre trên bàn kêu xào xạc.
Kỳ Yến không nói một lời, lặng lẽ nhìn ông.
Kỳ Triệt đặt tay lên vai Kỳ Yến: "Con từ trước đến nay đều hiểu chuyện, lần này, phụ thân cũng tin con có thể đưa ra quyết định đúng đắn."
Kỳ Triệt đi về phía cửa, khi sắp đẩy cửa rời đi, nghe thấy một câu nói lặng lẽ từ phía sau: "Con sẽ làm vậy."
Ông khựng lại, quay đầu nhìn thấy thiếu niên ngồi dưới đèn, dáng người gầy gò và u tịch.
Ông không biết Kỳ Yến đang nghĩ gì, nhưng một thiếu niên phải đoạn tuyệt với quá khứ, chắc chắn là vô cùng đau khổ.
Kỳ Triệt thu lại ánh mắt, rời khỏi căn phòng.
Kỳ Yến ngồi trong sự tĩnh lặng, ngón tay thon dài gõ nhịp lên bàn, phát ra tiếng kêu trong trẻo.
Bóng đèn lấp lánh chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của hắn. Một tay khác hắn chống cằm, nheo mắt nhìn về phía chân trời mây đen cuồn cuộn.
Lời nói của phụ thân đã nhắc nhở hắn.
Thân phận của Vệ Trăn không đơn giản, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802804/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.