Cán kiếm xoay tròn trong tay hắn, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Sắc mặt Vệ Chiêu đại biến, hô lớn: "Đi!"
Ông ta dẫn theo người ngựa lùi lại một bước, cùng nhau quay người rời đi.
Kỳ Yến quay người lại, cắm thanh kiếm dài vào vỏ. Vệ Trăn nói: "Đa tạ biểu ca."
Kỳ Yến nói: "Nàng là nữ nhi của Vệ phu nhân, nhà họ Kỳ giúp nàng là lẽ đương nhiên. Về thôi."
Vệ Trăn và Kỳ Yến cùng nhau bước lên bậc thềm, khi bước qua ngưỡng cửa, nàng nghiêng mặt nhìn lại, vừa lúc đối mặt với Vệ Chiêu đang quay đầu nhìn lại từ trên lưng ngựa. Trong mắt ông ta đầy vẻ oán hận.
Vệ Trăn bất an, nói với Kỳ Yến: "Ta lo rằng người nhà họ Vệ sẽ không chịu bỏ qua."
Vệ Chiêu không đạt được mục đích, sao có thể dễ dàng rời đi như vậy, trừ khi còn có điều gì đó đang chờ đợi nàng? Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, binh lính đã vây kín nhà họ Kỳ. Nhưng lần này, là để đón Vệ Trăn vào cung.
Đại thái giám bên cạnh Sở Vương cưỡi ngựa đợi bên ngoài phủ đệ.
"Vệ Đại tiểu thư, xin mời cô nương vào cung một chuyến. Vệ đại nhân đã tố cáo với Đại Vương rằng, vụ án Lục hoàng tử qua đời có liên quan đến cô nương."
Vệ Trăn nhớ đến vẻ mặt lạnh lùng của Vệ Chiêu khi rời đi. Đôi phu phụ bọn họ, quả nhiên đang chờ nàng ở đây.
Vệ Trăn được đưa vào cung, đến bên ngoài đại điện, cung nhân vén rèm cho nàng, nàng nhẹ nhàng bước vào, chuỗi ngọc châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802749/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.