Kỳ Yến im lặng không nói, đi đến bên cửa sổ, xuyên qua tấm màn cửa mờ ảo, nhìn thấy thiếu nữ trong phòng đang lặng lẽ ngồi trong bóng tối.
Thủ hạ thở dài: "Vệ tiểu thư và thái tử đã hủy hôn, nếu có gia thế danh giá, vẫn còn có thể ngẩng cao đầu mà nói chuyện, nhưng trong tình cảnh này, e rằng sau này sẽ bị người ta chà đạp. Thuộc hạ lo lắng, tiểu thư nhất thời không nghĩ thông…"
Ánh mắt Kỳ Yến rời khỏi tấm màn cửa: "Không đâu, nàng không phải là người yếu đuối như vậy, chắc hẳn trong lòng đã có quyết định riêng."
Nàng vốn dĩ rất tỉnh táo, chỉ là hiện tại vẫn cần một chút thời gian để chấp nhận.
Kỳ Yến bước xuống bậc thang.
Trong căn phòng tĩnh mịch, Vệ Trăn tựa đầu vào cột giường.
Mặc dù màn đêm buông xuống, mắt nàng như bị bụi che, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng mỗi khi ở trong bóng tối, nàng luôn có thể suy nghĩ thấu đáo rất nhiều chuyện.
Mười bảy năm trước nàng lớn lên thuận buồm xuôi gió, giờ đây số phận lại trêu đùa một cách tàn nhẫn, buộc nàng phải rời bỏ con đường cũ, bước chân lên một con đường đầy gai góc, hoàn toàn chưa biết trước điều gì.
Nàng đã không phải là con gái của Vệ phu nhân, thì không thể tiếp tục giữ thân phận Vệ Đại tiểu thư nữa.
Vệ Trăn tự an ủi mình, dù không có sự che chở của gia tộc, nàng cũng có thể tìm được một cách để tồn tại trên đời.
Hoặc là trở về lãnh địa phía nam, theo vị quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802748/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.