Hắn thấy nàng không chịu thừa nhận, liền ép nàng cùng đi đến hiện trường vụ việc, để nàng lộ sơ hở. Bất kể dùng cách nào, hắn cũng phải khiến nàng thừa nhận, đúng không? "Đi thôi." Giọng Kỳ Yến lại vang lên, sự kiên quyết trong lời nói đã không cho phép nàng từ chối.
"Nếu biểu ca đã nói vậy, vậy chúng ta đi thôi." Vệ Trăn khẽ nói.
Hai người một trước một sau bước ra khỏi điện. Rèm trúc được vén lên, ánh xuân chiếu lên người, bóng đổ dài phía sau.
Chưa đi được mấy bước, một bóng dáng quen thuộc đã hiện ra trước mắt.
Vệ Lăng thấy Kỳ Yến, mắt đầy kinh ngạc: "Vừa nãy đi tìm huynh không thấy, không ngờ huynh lại ở đây. Huynh và a tỷ của ta đang đi đâu vậy?"
"Có một số chuyện cần nói riêng với nàng." Kỳ Yến không dừng lại chút nào.
Vệ Lăng khó hiểu, lại nhìn về phía Vệ Trăn.
Vệ Trăn nhất thời không tiện tiết lộ chuyện này cho hắn, nàng lắc đầu, bước nhanh theo sau Kỳ Yến.
Vệ Lăng nhìn bóng lưng hai người rời đi, lông mày nhíu chặt, chỉ cảm thấy hai người này có chuyện giấu hắn.
Sáng nay Kỳ Yến mang một chiếc khuyên tai ngọc trai đến trước mặt hắn, hỏi có phải của a tỷ hắn không, không nhắc đến chuyện gì khác.
Hai người này từ trước đến nay vốn không liên quan gì đến nhau, sao nay lại ở cùng một chỗ? Thật sự rất kỳ lạ.
Bên kia, Vệ Trăn và Kỳ Yến đi trên con đường nhỏ trong trì uyển, dọc đường các cung nhân đều cúi đầu hành lễ.
Vệ Trăn đi sau hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802688/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.