Từ thu đến đông, rất hiếm khi Tĩnh Hải có tuyết rơi dày đặc như vậy.
Xuân Sinh là người sinh ra và lớn lên ở Tĩnh Hải, nhưng cậu chưa bao giờ thấy tuyết rơi lớn như vậy cả, chỉ trong một đêm mà tuyết phủ bên ngoài ngôi nhà đã cao đến mắt cá chân cậu.
Những năm trước Tĩnh Hải chưa bao giờ xảy ra tình trạng như này, cho dù có tuyết rơi nhưng nó cũng không đủ để làm một con người tuyết nữa là.
Bây giờ được chứng kiến cảnh tuyết rơi dày đặc như vậy, Xuân Sinh vui vẻ không muốn ngồi yên trong nhà, vừa mặc quần áo giữ ấm xong cậu liền chạy vọt ra ngoài chơi, sợ phải bỏ lỡ khoảnh khắc nào đó.
Ngụy Đình Chi vốn không định đi ra ngoài để xem sự kiện đặc biệt này, nhưng hắn ngồi trong phòng làm việc có mấy lần "đi ngang qua" cửa sổ thì thấy Xuân Sinh ở dưới lầu chơi tuyết với Lâm Linh, thấy thế thì hắn vẫn mặc quần áo xuống lầu.
Thể chất của hắn rất tốt, không sợ lạnh, không giống Xuân Sinh phải mặc đồ thật dày mới có thể ra ngoài chơi, hắn chỉ mặc một cái áo len, khoác bên ngoài một cái áo khoác lông thú, không đội mũ len hay đeo găng tay hoặc khăn quàng cổ gì cả mà cũng dám đứng trong tuyết mà thản nhiên nhìn Xuân Sinh và Lâm Linh đang làm người tuyết.
Lâm Linh thì mặc nhiều hơn hắn một chút, trên cổ có quấn một cái khăn quàng cổ, mỉm cười đưa cà rốt, nút, khăn quàng cổ và những thứ thông dụng để làm người tuyết cho Xuân Sinh, sau đó mới đi đến bên cạnh Ngụy Đình Chi, dịu dàng hỏi: "Giáng sinh năm nay cũng giống như những năm trước? "
"Xem ý của ông nội đã."
Lâm Linh từ từ gật đầu, biểu thị rằng mình sẽ hỏi sau.
Giáng Sinh là lễ hội nước ngoài duy nhất mà nhà họ Ngụy sẽ tụ họp lại cùng nhau ăn uống, ngoại trừ đêm giao thừa, tết nguyên tiêu, sinh nhật ông Ngụy, thì người nhà họ Ngụy cũng rất hiếm khi tụ họp lại mà ăn một bữa cơm, mà chủ yếu cũng là vì Ngụy Trạch.
Ngụy Trạch ở nước ngoài học tập nhiều năm, khi ở nước ngoài thì phải chờ đến Giáng Sinh mới có thể quay về, khi đó hai anh em Ngụy Lang Chi và Ngụy Đình Chi vẫn chưa ra đời, Ngụy Trạch khi đó vẫn là con trai út được ông Ngụy cưng chiều nhất, hàng năm nhà họ Ngụy đều tổ chức tiệc Giáng Sinh để gã có thể ăn được bữa cơm gia đình.
Theo thời gian, ngay cả khi Ngụy Lang Chi và Ngụy Đình Chi được sinh ra, Ngụy Trạch cũng vì thế mà "thất sủng", nhưng ông Ngụy vẫn giữ thói quen đón Giáng sinh.
Ngụy Đình Chi trời sinh không thích những nơi ồn ào, hơn nữa hắn còn không thích cô, dì, chú, bác, anh, chị, em mình, chỉ là ông Ngụy đã đến tuổi này rồi, ông rất ít khi gặp người nhà của mình, đương nhiên phải nhân ngày lễ nhộn nhịp như vậy mà tụ họp một bữa chứ, thấy như vậy, Ngụy Đình Chi cũng không muốn quét sạch sự vui vẻ của ông.
Hơn nữa năm nay trong nhà còn có thêm Xuân Sinh, Xuân Sinh không giống hắn, cậu thích những nơi nhộn nhịp, nếu cậu thích, Ngụy Đình Chi cũng cảm thấy những nơi nhộn nhịp như vậy cũng khá thú vị.
Hắn cũng không quên mình đã từng nói sẽ làm cho công viên giải trí trở nên đông vui hơn, nên liền nói với Lâm Linh: "Ngày Giáng Sinh nhớ trang trí công viên giải trí cho Xuân Sinh một chút. "
Mặc dù là hắn chỉ nói là trang trí một chút, nhưng Lâm Linh vẫn là hiểu ý của hắn, chỉ là không biết được quy mô mà hắn muốn mình làm.
"Muốn trang trí theo quy mô như thế nào?"
"Cậu hỏi em ấy đi." Ngụy Đình Chi hơi hếch cằm lên, ý bảo cậu ấy đi hỏi người mặc áo lông màu trắng nhạt đang quỳ xuống mặt đất đắp người tuyết kia đi, sau đó hắn xoay người quay về phòng làm việc.
Lâm Linh đứng tại chỗ nhìn Xuân Sinh một lúc rồi mới từ từ đi về phía cậu, hỏi cậu cảm thấy công viên giải trí như thế nào mới vui vẻ.
Xuân Sinh đang nghiêm túc đắp người tuyết, nghe Lâm Linh hỏi như vậy thì cậu cẩn thận nhớ lại mấy cái biển quảng cáo mà hồi trước mình nhìn thấy, "Có người bán bóng bay, còn có kẹo bông gòn, kem, kẹo hồ lô, khoai tây chiên..."
Lâm Linh kiên nhẫn nghe Xuân Sinh liệt kê tên các món ăn, thấy cậu đã đắp gần xong người tuyết thì đưa cà rốt cho cậu, "Ngoại trừ đồ ăn thì cậu cảm thấy nên có thêm gì nữa? "
"Có người, có nhân vật hoạt hình đáng yêu nữa." Xuân Sinh vừa nói chuyện với Lâm Linh vừa đắp người tuyết, chỉ một lúc sau là cậu có thể đắp được một con người tuyết nhỏ, cậu dùng cà rốt vẽ một đường thẳng làm miệng cho người tuyết nhỏ, sau đó chột dạ quay đầu xác nhận xem Ngụy Đình Chi còn ở đây hay không, sau đó nói nhỏ cho Lâm Linh nghe, "Cậu Lâm, thật ra người tuyết mà tôi làm tên là Đình Chi. "
Lâm Linh nghiêm túc đánh giá người tuyết xiêu xiêu vẹo vẹo kia, sau đó nhìn cậu một cái, "Cậu không sợ tôi nói cho hắn biết sao? "
Xuân Sinh lắc đầu, giọng điều có hơi đắc ý, "Không sợ, Đình Chi nói ảnh yêu tôi, nên ảnh nhất định sẽ không tức giận đâu. "
Lâm Linh nghe thấy rồi thích thú hỏi cậu, "Vậy sao vừa rồi cậu lại quay đầu lại xem hắn có ở đây không? Sao cậu lại nói nhỏ như vậy? "
"Bởi vì tôi cảm thấy người tuyết này vẫn chưa hoàn thiện, khi nào hoàn thiện thì tôi sẽ nói cho Đình Chi biết."
"Đình Chi, Đình Chi, vì sao mỗi câu nói của cậu đều có Đình Chi trong đó vậy?"
"Tôi cũng không biết nữa, chỉ là tôi thích gọi như vậy thôi." Xuân Sinh cúi đầu chuẩn bị đắp thêm một người tuyết, "Cậu Lâm, tôi cũng đắp cho anh một người tuyết nha, tôi nhất định sẽ đắp đẹp một chút. "
"Không cần."
"Đừng khách sáo, anh muốn người tuyết như thế nào? Có cần thêm kính không? Nhưng nếu anh muốn có kính thì tôi có thể sử dụng gỗ để làm cho anh một cái. "
"Cậu có thể làm kính từ gỗ sao?"
"Không, nhưng tôi có thể thử một chút." Xuân Sinh chân thành nói, trong như nói đùa nhưng thật ra là cậu rất nghiêm túc.
Lâm Linh đứng dậy phủi phủi quần áo, cậu ấy không coi lời Xuân Sinh nói là thật, "Vậy cậu làm cho tôi xem đi, nếu cậu làm được thì tôi sẽ mua cái đó của cậu. "
Vừa nghe thấy mình có thể kiếm tiền, hai mắt Xuân Sinh sáng như bóng đèn, "Thật sao? "
"Thật."
"Được." Xuân Sinh không thèm đắp người tuyết nữa, mà cậu đứng dậy chạy đi nơi khác.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Nhà họ Ngụy không chuyên về gỗ, nhưng vẫn có vật liệu cũng như dụng cụ.
Trong lúc Xuân Sinh buồn chán thì phát hiện ra chúng. Lúc trước, khi làm việc ở công trường, cậu có từng gặp một thợ mộc dày dặn kinh nghiệm, cũng từng thấy lúc nghỉ ngơi người đó hay dùng mấy miếng gỗ vứt đi để khắc thành đồ chơi nhỏ, trong trí nhớ cậu, cậu đã từng thấy một con ngựa được khắc bằng gỗ to bằng một bàn tay, trông rất sống động, không khác gì một con ngựa thật cả.
Lúc ấy cậu rất muốn khắc một con cho mình, nhưng cậu xấu hổ không dám nói, sau đó con ngựa gỗ nhỏ kia bị một công nhân khác lấy đi, mang về tặng cho con mình.
Xuân Sinh đã từng cố gắng khắc nhưng cuối cùng lại không khắc ra gì cả, còn bị người thợ mộc chê cười, nói cậu chưa biết đi đã muốn chạy, sau đó người đó đã tận tình dạy cậu cách điêu khắc.
Đáng tiếc Xuân Sinh vẫn chưa học xong thì công trường đã giải tán, người thợ mộc đó cũng biến mất trong biển người mênh mông, từ đó đến nay cậu vẫn chưa gặp lại người đó.
Sau khi nói chuyện với Lâm Linh thì cậu lại nhớ tới những chuyện từng xảy ra ở công trường ngày đó, cậu ngứa tay muốn khắc cái gì đó, cho dù Lâm Linh không mua thì cậu cũng sẽ giữ lại.
Sau khi tìm được một khối gỗ có kích thước thích hợp, mỗi ngày Xuân Sinh đều chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để khắc được một cặp kính.
Ngụy Đình Chi không biết những chuyện cậu đang làm, chỉ là lúc chuẩn bị đi ngủ thì Xuân Sinh có nắm lấy tay hắn, hắn thấy tay cậu thô sơ không giống như thường ngày, lúc này mới phát hiện ba ngón tay cậu quấn miếng băng cá nhân trong suốt không thấm nước, hỏi ra thì mới biết là chuyện gì.
Xuân Sinh sợ hắn không cho mình khắc nữa nên liên tục nói mình không đau, Ngụy Đình Chi thì hoàn toàn không biết cậu làm sao có thể khắc ra một cặp kính bằng gỗ được.
Xuân Sinh khai thật với hắn là làm để bán lấy tiền.
"Em muốn bán cho ai?"
Xuân Sinh không chịu nói, không muốn hắn hỏi nữa nên liền hôn lên khóe miệng hắn, "Em kiếm tiền mua bút cho anh. "
"Anh có rất nhiều bút."
"Vậy em sẽ mua cho anh cái khác."
"Anh tự mua được." Ngụy Đình Chi giữ chặt lấy người muốn chạy trốn, hắn kéo cậu ngồi xuống sofa, "Em muốn kiếm tiền làm gì? "
"Em không làm gì cả."
Ngụy Đình Chi có hơi không vui, hắn lạnh lùng nói, "Em ở đây không cần phải sử dụng tiền. "
"Em thích tiền." Xuân Sinh bây giờ không sợ gương mặt lạnh lùng của hắn nữa, bị hắn nắm như vậy cũng không sợ, "Không ai là không thích tiền cả, tất cả mọi người đều thích tiền. "
"Em muốn bao nhiêu tiền?"
"Em không cần anh cho em, em muốn mình tự kiếm." Xuân Sinh giãy giụa muốn thoát khỏi hắn, nhưng lại bị hắn nắm chặt hơn, cậu nghiêm túc nhìn hắn, "Đình Chi, anh đừng nắm em như vậy được không? Em thấy hơi đau. "
Nghe cậu nói như vậy, Ngụy Đình Chi mặt không biến sắc buông cậu ra, sau đó im lặng nhìn vào cổ tay cậu, thấy không để lại trên đó dấu vết gì thì mới lạnh lùng nói: "Ngón tay chảy máu thì em nói không đau, anh chỉ mới nắm em như vậy mà em đã nói đau. "
Xuân Sinh lấy lòng hắn, đưa ngón tay mình lên môi hắn, "Thật ra có hơi đau, anh hôn lên thì sẽ không đau nữa. "
Ngụy Đình Chi lạnh lùng quay mặt né tránh ngón tay cậu, "Là em tự làm mình đau, đừng nói với anh. "
Xuân Sinh bị lời nói của hắn đâm vào ngực một cái, khuôn mặt tươi cười cũng dần phai đi, cậu im lặng ngồi lên sô pha, cúi đầu sờ vết thương trên ngón tay mình.
Ngụy Đình Chi vốn định nói như vậy để cậu từ bỏ việc điêu khắc, hắn cảm thấy Xuân Sinh rất vụng về, nên rất có thể sẽ làm tay mình bị thương nhiều hơn bây giờ nữa, nhưng khi thấy Xuân Sinh bỗng bình tĩnh trở lại, rõ ràng là cậu bị thái độ vừa rồi của hắn làm cho tổn thương, bây giờ trái tim hắn lại có hơi dao động.
Một lúc lâu sau, sắc mặt hắn vẫn như vậy, hắn đưa tay về phía người bên cạnh.
Xuân Sinh nhìn hắn một cái, sau đó đặt bàn tay bị thương của mình lên tay hắn
Ngụy Đình Chi không hôn ngón tay cậu, hắn chỉ sờ sờ miếng băng cá nhân trên tay cậu.
Xuân Sinh đợi một lát, thì khó hiểu hỏi hắn, "Anh không hôn sao? "
Ngụy Đình Chi không nói gì, sau đó buông tay cậu ra, đứng dậy muốn rời đi.
Xuân Sinh thấy thế thì nhanh chân đứng dậy chặn cửa phòng lại, "Trời tối rồi, anh không thể đi ra ngoài. "
"Trời có tối đến đâu anh cũng có thể đi ra ngoài."
Xuân Sinh biết hắn muốn ra ngoài ngủ nên kiên quyết không cho hắn đi ra ngoài, "Không được. "
"Tránh ra."
Xuân Sinh lắc đầu.
Ngụy Đình Chi không tiếp tục giằng co với cậu nữa, hắn xoay người đi lại ghế sô pha rồi ngồi xuống.
Xuân Sinh thấy hắn không muốn rời khỏi phòng nữa thì đi đến ngồi bên cạnh hắn, cậu nắm lấy bàn tay hắn rồi hôn lên ngón tay hắn.
Ngụy Đình Chi không thèm nhìn cậu, hắn lạnh lùng rút tay lại, nhưng hắn vừa rút lại thì Xuân Sinh lại nắm lấy, chuyện cứ như vậy mà lặp đi lặp lại mãi nên Ngụy Đình Chi cứ để cậu ôm lấy bàn tay mình rồi hôn lên từng ngón tay.
Xuân Sinh hôn tay hắn xong thì đưa tay mình cho hắn, "Đình Chi, chúng ta thay phiên nhau hôn, bây giờ đến lượt anh hôn em. "
"Anh đã đồng ý sẽ thay phiên nhau hôn khi nào?"
Xuân Sinh không tức giận, nếu hắn không chịu hôn tay mình thì mình đành phải cầm lấy tay hắn hôn thêm lần nữa, cậu vừa hôn vừa nói: "Đình Chi, sau này em sẽ khắc thật nhiều thứ bằng gỗ cho anh, như là ngựa gỗ nè, hoặc em sẽ khắc Quan Âm Bồ Tát cho anh. "
Ngụy Đình Chi nhìn cậu, "Anh không cần. "
Xuân Sinh không để ý tới hắn, cậu hôn xong vài cái lên mu bàn tay hắn rồi mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Có thể em sẽ phải học rất lâu, nhưng em học xong nhất định sẽ khắc cho anh, khắc xong là có thể đặt ở trong nhà, như vậy mẹ và anh trai của anh nhất định sẽ phù hộ cho anh, Quan Âm Bồ Tát cũng sẽ phù hộ anh. "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]