09
Tiễn Tiết tẩu đi, ta nghiêng người ngồi bên giường phu nhân, đút thuốc cho bà uống.
Phu nhân cười nói:
“Chúng ta thân mình còn khó bảo toàn, lại đi lo chuyện người khác.”
Ta vừa đưa thìa thuốc đến môi bà, vừa đáp:
“Con không sợ, xe đến núi ắt có đường.”
Bà uống hết bát thuốc một hơi.
Thuận lợi vô cùng, không ho, cũng không nôn.
Uống xong, bà cầm khăn tay lau khóe miệng, khẽ nói:
“Bức thư sáng nay, ta đã đọc rồi.”
“Những năm qua, số tiền ấy vẫn được tích lũy, hiện giờ đã khá lớn. Thật may, năm đó ta đã cắn răng bán đi hòm đồ, kể cả di vật của mẹ ta, đổi lấy tiền rồi gửi vào tiền trang.”
Ta gật đầu.
Đêm lão gia ép hỏi về hòm đồ, ta đã quỳ bên giường phu nhân, kể hết những gì mình biết cho bà nghe.
Phu nhân nói, bà từ lâu đã biết chúng ta là tỷ muội ruột.
Chỉ là chúng ta không nói, bà cũng không muốn vạch trần.
Bà nắm tay ta, nói:
“Hảo nha đầu, ta không muốn chết.”
“Chúng ta phải nghĩ cách, khiến hắn c.h.ế.t đi.”
“Nhưng ngay cả Chu quản gia cũng không trông cậy được, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Ta gật đầu.
Chu quản gia, suy cho cùng, là người của lão gia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-quang-cuoi-cung-cung-den/3743819/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.