04
Ngày hôm sau, trời trong sáng, nắng vàng rực rỡ.
Đến giờ cơm trưa, muội muội ăn rất ngon miệng, phu nhân thấy vậy thì vui vẻ, cũng ăn thêm được một chút.
Muội muội trước giờ không có tên chính thức, người ngoài gọi nàng là “Nhị Nha,” còn ta chỉ gọi là “muội muội.”
Phu nhân đặt tên cho nàng là “Vân Dao,” tên gọi thân mật là “Dao Dao.”
Bà khẽ đọc cái tên ấy, khuôn mặt thoáng hiện nụ cười nhàn nhạt.
Buổi chiều trời nổi gió, sắc trời dần u ám.
Phu nhân đột nhiên run rẩy không ngừng dưới lớp chăn.
Muội muội vốn đang ngồi chơi ở chân giường, trông thấy cảnh ấy thì có chút sợ hãi, mếu máo như muốn khóc.
Ta vội tìm một miếng kẹo đường để dỗ dành nàng, an ủi rồi đặt nàng ngồi yên ở một bên.
Sau đó, ta vội vã chạy sang tây sương phòng gọi mấy vị tỷ tỷ.
Nhưng họ không ai thèm ngẩng đầu lên.
Một người đẹp nhất trong số đó, trang sức và y phục đều khác biệt, hẳn là Yên Hồng, bĩu môi nói:
“Ngày nào cũng làm ầm ĩ như thế, chẳng phải đã cho uống thuốc rồi sao? Đúng là cố ý không muốn để người khác được thảnh thơi.”
Ta đành một mình quay về, bước đến bên giường, nhẹ giọng hỏi:
“Phu nhân, có cần gọi đại phu không?”
Bà lắc đầu, rên rỉ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-quang-cuoi-cung-cung-den/3743814/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.