02
Bánh dép rơm vừa ra lò, lão nhân từ tốn húp canh, ăn bánh.
Muội muội dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ngẩng đầu nhìn ta, hỏi:
“Tỷ tỷ, vừa rồi nghe thấy người ta nói chuyện, có chuyện gì vui không?”
Ta lắc đầu:
“Nếu còn buồn ngủ, muội ngủ thêm chút đi.”
Đêm qua ở trong ngôi miếu hoang lạnh lẽo, nhân lúc mặt trời đang ấm áp, để muội muội ngủ thêm chút cũng tốt.
Muội muội vùi đầu xuống, rất nhanh lại ngẩng lên, chu môi nói:
“Tỷ tỷ, lần này nếu muội ngủ say, tỷ không được đi đâu đấy.”
“Tỷ tỷ, nếu có gì náo nhiệt đi qua, nhất định phải gọi muội dậy nhé.”
Ta gật đầu:
“Ngủ đi, ngủ đi, tỷ hứa với muội.”
Muội mới yên tâm nhắm mắt.
Tiết tẩu không biết từ lúc nào đã đi đến, lặng lẽ nhìn hai tỷ muội ta.
Thấy ta quay đầu, nàng vén tạp dề lên lau mắt, rồi tự cười, nói:
“Sao trời thu lại có gió cát thế này?”
Nhưng khóe mắt nàng đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào, dường như đã chạm vào nỗi đau nào đó trong lòng.
Nàng kéo một chiếc ghế ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện với Chu quản gia.
“Đại thúc, ngài kiến thức rộng, hai đứa nhỏ này, ngài xem có cách nào giúp chúng không?”
Tiết tẩu cười ngượng:
“Vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-quang-cuoi-cung-cung-den/3743812/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.