Cha mất rồi, bá phụ nắm tay ta, khuyên ta bán thân lo việc tang cha.
Ta liền gật đầu.
Nhưng ngay khi quay lưng, ta cõng muội muội năm tuổi trốn đi.
Đến thành Lâm Giang, hai tỷ muội đã ba ngày không có hạt cơm lót dạ.
Muội muội lấy trộm bánh trên quầy hàng ăn của người ta.
Chủ quán là một đại tỷ, đuổi theo, oán trách:
“Một cái không đủ ăn à, mà còn lấy hai cái?”
Muội muội đáp:
“Một cái cho tỷ tỷ, một cái cho muội.”
Đại tỷ ấy khẽ mỉm cười.
Ta dỗ lấy bánh từ tay muội muội, trả lại cho nàng.
Ta nói:
“Xin lỗi, muội ấy đói quá nên mới thế. Ta sẽ dạy dỗ muội cẩn thận, quyết không tái phạm.”
Muội muội đưa mắt chăm chú nhìn chiếc bánh, nhưng rất ngoan ngoãn, không nói thêm lời nào.
Muội luôn nghe lời ta.
Đại tỷ không nhận lại bánh, vén mấy sợi tóc mái ướt mồ hôi, thở dài:
“Thôi, để ta múc cho các ngươi ít canh nóng.”
Nàng dẫn hai tỷ muội ta trở lại quán, lấy ra hai chiếc bát đất, múc mỗi bát nửa bát canh.
Nàng nói:
“Canh còn nóng, húp từ từ thôi, không đủ ta múc thêm.”
Nói xong, nàng liền quay đi nhào bột tiếp.
Muội muội đói lắm rồi, rất nhanh ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-quang-cuoi-cung-cung-den/3743811/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.