Hôm nay Thẩm An Ninh hát toàn những bài ca vui vẻ, tràn ngập thâm tình với chúc phúc. 
“Chuyện vào năm ấy, chúng ta gặp nhau tại nơi nào đó 
Như đã qua bao năm ánh sáng mà cũng như chỉ mới đây thôi 
Địa cầu vẫn cứ thế mà tồn tại, chỉ vài thế kỷ trôi qua mà đã địa chuyển thiên toàn 
Ngước lên nhìn bầu trời xanh từ biết bao đời 
Vào một hôm nào đó, có lẽ thế giới sẽ không còn nữa 
Tôi và em vẫn tuân theo ước hẹn xa xưa 
Vào một hôm nào đó, mãi nhớ về tuyết trăng đêm Giáng sinh 
Thế giới nhỏ bé trong lòng tôi và em 
Cho dù là sức hút của trái đất cũng không thể cản được nó hướng về phía em mà thương nhớ 
Kéo một dãy phân cách mà chúng ta không biết 
Một đầu chờ em đến kết 
Vào một hôm nào đó, giấc mơ sẽ trở thành hiện thực 
Tôi vì em xuyên qua thời không” (1) 
Chân Mạch vừa nghe vừa cười, thỉnh thoảng uống một ngụm bia, nhìn qua rất thong dong. 
Tới khi Thẩm An Ninh ca xong thì đã gần nửa đêm rồi, MC bắt đầu khuấy động không khí, yêu cầu mọi người cùng nhau đếm ngược thời gian, ai ai cũng vui vẻ nghe theo, tiếng vang như chuông. 
Thẩm An Ninh không thay đồ, đi thẳng từ sân khấu xuống, len qua làn người. Cậu đưa tay chộp lấy vai Chân Mạch, cái trán áp sát má hắn, tâm tình rõ ràng đã hạ xuống. 
Chân Mạch cảm thấy vậy liền đưa tay ôm cậu, ghé 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-phong-tram-tuy-dich-van-thuong/3277864/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.