Chờ tới khi Chân Mạch tự mình thức dậy thì trời đã tối. 
Trong phòng ngào ngạt hương thơm khiến bụng hắn sôi ùng ục. 
Thẩm An Ninh vẫn ở bên cạnh hắn, xem TV, chỉ là vặn nhỏ âm thanh. Thấy hắn mở mắt, Thẩm An Ninh rất vui vẻ, kêu: “Kiến Quân, Mạch Mạch tỉnh rồi.” 
Cao Kiến Quân liền bưng một chén canh đi ra, cười cười: “Nè, uống một chén canh nấm cho khỏe.” 
Thẩm An Ninh cười hì hì: “Đúng vậy đúng vậy, ảnh nấu canh giỏi lắm đó. Sợ cậu đang bệnh mà uống canh nhiều dầu mỡ sẽ ngán nên dùng 10 loại nấm nấu canh cho cậu đó, thanh đạm mà dinh dưỡng.” 
Chân Mạch cười gật đầu, ngồi dậy, nhận chén canh, chậm rãi uống. Trong canh có nấm hương, nấm đầu khỉ, dương can khuẩn, kê tông khuẩn, lão nhân đầu khuẩn, trúc tôn,…. quả nhiên rất ngon, canh ấm nóng uống một ngụm, ấm cả ruột gan. 
Cao Kiến Quân bưng một cái bàn vuông đến trước mặt Chân Mạch, Thẩm An Ninh vui vẻ theo sát anh, bưng ra mấy món, nói với Chân Mạch: “Mấy món này là ảnh làm đó, cậu nếm thử coi.” 
Chân Mạch cười gật đầu: “Giờ tôi mới biết, thì ra mấy món được nói là An Ninh tự làm trước kia đều là do có cao thủ hỗ trợ hết.” 
Thẩm An Ninh vừa nghe liền cười ha ha, Cao Kiến Quân cũng nhịn không được cười cười. 
Ba người vây quanh bàn ăn, ngồi xếp bằng trên thảm. Thẩm An Ninh lập tức đắp thêm cho Chân Mạch một cái áo ngủ bằng nhung, Cao Kiến Quân xới cơm đưa đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-phong-tram-tuy-dich-van-thuong/3277863/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.