Lúc Cao Kiến Quân chạy tới thị trấn Lộ Châu thì trời đã sáng.
Nơi này là vùng núi bắc bộ, khí hậu khác hẳn bình nguyên. Khắp chốn đều là tuyết đọng, không khí lạnh đến xương nhưng trong thị trấn nhỏ ấy vẫn bừng bừng sức sống, có không ít người qua lại trên đường, các hàng quán hai bên đường đều đã mở cửa.
Thẩm An Ninh ngủ rất ngon lành. Ghế kéo ngửa ra sau, cậu nằm dài trên ghế, người đắp mền, gương mặt như đứa trẻ chìm trong mộng đẹp.
Cao Kiến Quân nhìn thấy thế cũng nhịn không được mà nhoẻn miệng cười. Anh không giảm tốc độ, cứ tiếp tục chạy về phía trước. Bỗng nhiên, ven đường xuất hiện một chiếc xe màu đỏ chót rất đáng chú ý, nó cứ như một ngọn lửa chiếu thẳng vào mắt anh.
Cao Kiến Quân có chút giật mình, lập tức đạp phanh lại.
Xe vừa phanh lại, Thẩm An Ninh cũng tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi: “Trời sáng rồi?”
Cao Kiến Quân cười gật đầu, thanh âm dịu dàng: “Đúng vậy, trời đã sáng.”
Thẩm An Ninh giãy dụa ngồi dậy, lập tức thấy chiếc xe hơi đỏ chót bên cạnh, không khỏi “Waa” một tiếng: “Đây không phải xe của gã hoa hồ điệp đó chứ?”
Cao Kiến Quân nghe cậu gọi Tiết Minh Dương như thế, nhịn không được bật cười: “Anh thấy quần áo, tác phong Tiết tổng cũng rất trầm ổn đó chứ, sao vào mắt em lại thành hoa hồ điệp vậy?”
Thẩm An Ninh chép chép miệng: “Trầm ổn cái gì? Anh xem xe của y kìa, vừa nhìn biết ngay là loại khoái chơi nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-phong-tram-tuy-dich-van-thuong/3277858/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.