Mùa thu ở thành phố này cũng như mùa xuân, trôi qua rất nhanh, mùa đông càng nhanh đến hơn. 
Cây ngô đồng ven đường đã bắt đầu rụng lá, cây chỉ còn lại những cành khô trụi lủi, thân vươn về phía bầu trời âm u, làm cho người ta cảm thấy áp lực. 
Thế nhưng, trong quán bar, việc làm ăn đang náo nhiệt, bên trong khắp chốn đều là ấm áp cùng vui cười. 
Thẩm An Ninh ngồi bên cây đàn điện tử, tự hát tự ca, tiếng ca càng thêm trong trẻo êm tai, không chứa một chút tạp chất, kỹ xảo cũng càng thêm thành thạo. Hiện tại, cậu thanh niên chìm đắm trong tình yêu này càng lúc càng trở nên hấp dẫn, tựa như một khối ngọc ấm áp, đẹp đẽ. 
“Từ khi người đi trái tim tôi mòn mỏi 
Ngô đồng trắng xóa theo gió tan tác bay xa 
Cánh hoa rơi rụng giống như tình người 
Trong gió đông lạnh lẽo phiêu bạt 
Bất giác nước mắt rơi rơi 
Tình yêu nồng nhiệt xưa đó nay đâu rồi, ly nhân hỡi?. 
Thương nhớ đêm từng đêm 
Những đớn đau nghiệt ngã. 
Những kỷ niệm vương vấn xưa vụn vỡ. 
Chỉ còn tôi đơn côi hoảng loạn với bóng đêm. 
Hồ điệp có hoa bầu bạn. 
Cô nhạn sánh vai cùng bay lượn. 
Đêm khuya nhân tĩnh mình ai bàng hoàng. 
Khi ngọn gió xưa đem trở về tấm thiệp hồng chia sớt niềm vui. 
Khép chặt hàng mi, xót xa không dám quay lại nhìn. 
Vẫn hiểu chọn khắp cành sương chẳng chịu yên, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-phong-tram-tuy-dich-van-thuong/3277857/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.