Lão đạo sĩ kia không lừa người, hắn quả thực hiểu biết về thuật hoán đổi dung nhan, nên ta thật sự đã hoán đổi khuôn mặt thành công với Thẩm Ly.
Nửa tháng sau, ta tỉnh lại từ hôn mê, bên cạnh chỉ có một mình Tiểu Hoàn.
Ta run rẩy đôi chân đi đến trước gương đồng, nhìn chính mình trong gương, vết sẹo lớn bằng đốt ngón tay trên má trái.
Ta cười, nói với Tiểu Hoàn bên cạnh: “Bây giờ ta là Thẩm phu nhân rồi.”
Tề Mạt vội vàng chạy đến vào buổi chiều, nhìn ta, trong mắt không giấu nổi vẻ vui mừng.
Hắn nói: “Trường Ca Nhi, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi.”
Nửa tháng không tỉnh, hắn suýt chút nữa đã g.i.ế.c lão đạo sĩ kia rồi.
“Ừm, ta tỉnh rồi.” Giọng ta rất nhỏ.
Ta quả thực đã tỉnh, nhưng mắt hình như không được tốt lắm, luôn cảm thấy nhìn mọi thứ mờ mờ ảo ảo.
Bây giờ nhìn Tề Mạt, cũng mơ hồ.
Nhìn không rõ, ta liền đưa tay sờ cằm hắn, lại từ cằm sờ lên má.
Hắn dường như rất hưởng thụ mà chiều theo ta, một lúc sau lại nói: “Trường Ca Nhi, tối nay ta ở lại với nàng.”
Ta gật đầu nói được, nhưng đến đêm khuya lại cuộn mình thành một cục ở góc giường, giả vờ ngủ say không để ý đến hắn.
Trong bóng tối, ta nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của hắn, và cả câu nói kia:
“Trường Ca Nhi, nàng không phải A Ly, ta cũng không muốn nàng là nàng ấy.”
Đúng vậy, ta không phải nàng, cho dù có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-nuong-tam-thien/3736655/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.